「Thập Nhất Vương bị cướp mất vợ, nhưng chỉ có thể cam chịu!」
***
Thập Hoàng thích bói toán, nơi ở của lão chỉ có ba phòng ngủ nhỏ và một phòng trà.
Những chỗ trống còn lại hầu hết đều là sách, có các loại sách cổ, cũng có các loại bí tịch, nhiều nhất vẫn là sách đoán mệnh.
Tuy nhiên, muốn nhìn thấy vận mệnh của người khác, phải có ngộ tính rất lớn.
Hơn nữa, nhìn thiên cơ phải trả giá, loại chuyện như vậy không ai nguyện ý cả.
Lão thu đồ đệ cũng không giống ai, đều là ép buộc mà có.
Chính vì thế, cả hai đồ đệ của lão đều không ngộ đạo.
Thập Thích Bảo không cho là đúng: "Sư phụ, con cũng biết gieo quẻ!"
Thập Hoàng lắc đầu: "Con chỉ xem được tình duyên, không phải đại đạo, không tính!"
Thập Thích Bảo: "…" Người thiên vị quá!
Hoàng Phủ Thương Dung là con dê đầu đàn, hắn thật nhiều năm qua đi, vẫn rất buồn bực: "Con đã sớm nói con không thích bói toán, con thích học võ.
Còn không phải tại sư phụ nhất nhất bắt con bái sư à?"
Thập Hoàng hừ hừ, khó chịu không kém: "Đã sớm nói ta với con có duyên sư đồ, nếu không đứa nhỏ cau có như con ta mới không thèm!"
Nói đoạn lão quay sang Ngân Khuynh đang chăm chú uống trà, bảo: "Tiểu Khuynh, mặc dù chúng ta không bái sư nhưng nếu con thích học bói toán thì nói với ta."
Ngân Khuynh còn không kịp làm ra hành động gì, Hoàng Phủ Thương Dung đã nhanh mồm nói trước: "Thôi đi sư phụ! Bói toán ai hiếm lạ gì, Khuynh Khuynh cũng biết!"
"Thằng nhóc này..." Thập Hoàng giả bộ mắng hắn một câu, hai mắt nhìn thiếu niên lấp lánh: "Tiểu Khuynh biết xem bói? Tốt quá! Tiểu Khuynh, đến, hai ta lập tức làm lễ bái sư!"
Hoàng Phủ Thương Dung: "…" Là ai nói không có duyên sư đồ?
Thập Thích Bảo: "…" Lại là ai hai lần đều nói không có duyên sư đồ?
Ngân Khuynh đối với hành động thay đổi nhanh chóng của Thập Hoàng chỉ mỉm cười, dùng phép thuật viết lên khoảng không một dòng chữ:
【Sư phụ, con gọi người là sư phụ vì người là sư phụ của Dung.
Con sẽ theo người học đạo, nhưng xin phép không bái sư.
Có được không ạ?】
"Được!" Thập Hoàng vỗ đùi cái đét, cực kì khoái chí, thiếu điều nhảy lên vì vui mừng: "Không bái sư thì không bái sư! Dù sao con vẫn là đồ đệ của ta rồi.
Đi, ta dẫn con đi xem bảo bối! Thật là, đứa trẻ ngoan ngoãn thế này sao đến giờ con mới tới chứ? Con mà đến sớm, ta đã không phải chịu đựng hai thằng nhóc láo toét kia rồi!"
"…"
Hoàng Phủ Thương Dung và Thập Thích Bảo không kịp hiểu chuyện gì xảy ra, chớp mắt một cái đã thấy mình đang đứng dưới chân tháp.
Trong tay hắn thậm chí vẫn còn đang cầm chén trà thơm nọ, mà nam tử thì cầm ấm trà vốn là chuẩn bị rót vào chén.
Hai người họ hiếm khi cùng cảm thấy bất lực với tính tình của sư phụ, người này thật sự rất kì cục luôn.
Không nói không rằng đã đẩy bọn họ ra ngoài, đây rõ ràng là biểu hiện của việc có mới nới cũ!
Thập Thích Bảo thích ứng cực nhanh, đặt ấm trà vào một tảng đá bằng phẳng gần đó, nói với Hoàng Phủ Thương Dung đang thản nhiên dựa lưng vào chân tháp, uống nốt trà trong chén.
"Đại ca, nhiều năm rồi ngươi không tới đây, có cần ta dẫn ngươi đi xem một chút Vân Tiên