「Tây Lĩnh Vương dắt vợ về nhà.」
***
Tây Lĩnh Vương lúc đưa tiễn Hoàng Phủ Thương Dung về Bắc Nguyên, biểu cảm hết sức không cam lòng.
Hoàng Phủ Thương Dung mặc kệ ông ta, mang theo thiếu niên ngồi vào xe ngựa.
Trên cổ tay hắn, đeo chiếc vòng cướp tới từ tay Tây Lĩnh Vương.
Sau khi đoàn người nối đuôi nhau rời đi, Tây Lĩnh Vương thu lại hết thảy biểu cảm dư thừa, chỉ còn lại một khuôn mặt cứng đờ.
Chốc lát sau, ông ta lại cười lên!
Ông ta không khỏi nhớ lại, năm xưa lúc đạo sư nhìn thấy cá vàng chín đuôi, đã khuyên ông ta thả đi.
Đạo sư còn nói, phàm là người há lại giữ được tiên? Còn nói, nếu ông ta cứ cố chấp giữ lại, sẽ gặp phải họa diệt thân!
Khi đó ông ta không tin đâu, nhưng bây giờ ông ta tin rồi!
Có người nguyện ý cầm giúp ông ta cục than nóng, đúng là cầu còn không được!
.
Hoàng Phủ Thương Dung thắng trận trở về, được toàn thành long trọng tiếp đón.
Mỗi nơi đoàn người đi qua, hai bên đường đều thấy dân chúng cầm hoa vẫy chào.
Nhưng hắn không quan tâm lắm, lúc này hắn đang nhìn thiếu niên nằm đối diện, tự hỏi y định ngủ đến khi nào? Đã ngủ nguyên một đường về rồi, còn ngủ nổi sao?
Trong sự tò mò của Hoàng Phủ Thương Dung, thiếu niên dường như đã ngủ tốt, hoặc là vì bị tiếng ồn đánh thức đã tỉnh dậy, nghe âm thanh bên ngoài truyền vào mà vén rèm cửa hé mắt nhìn ra.
Nhìn một cái lại vội vàng tụt vào, vẻ mặt hoang mang.
Hoàng Phủ Thương Dung thấy thế thì hỏi: "Sợ sao?"
Thiếu niên nhìn sang, lắc đầu.
Hoàng Phủ Thương Dung lại hỏi: "Đói bụng không?"
Thiếu niên khẽ sờ bụng, gật đầu.
Hoàng Phủ Thương Dung đưa cho y một đ ĩa bánh, không khỏi khó hiểu: "Vì sao lại không nói chuyện?"
Thiếu niên một ngụm cắn hết hơn nửa cái bánh làm hai bên má phồng lên, nghe hắn hỏi thì lắc đầu.
"Không nói được?"
Gật đầu.
Hoàng Phủ Thương Dung: "…" Giao tiếp khó khăn.
Những điều muốn nói chợt không nói ra được, hắn đành ngồi như thế nhìn y ăn bánh, ăn đến ngon lành...
Nhưng y ăn rất chậm, một đ ĩa bánh năm cái, y còn có thể chậm rãi ăn một đường tới tận phủ.
Ăn xong còn sờ bụng, vẻ mặt rất thỏa mãn vì ăn no.
Hoàng Phủ Thương Dung không khỏi cảm thấy y thật đáng yêu.
"Gia!"
Thị vệ thân cận Thời Giang chạy ra đón người, nhìn thấy thiếu niên theo tới thì ngớ ra.
Phản ứng chậm một nhịp, vấp phải bậc cửa suýt thì có một cú ôm đất mẹ.
Thời Giang âm thầm vuốt ngực, ngập ngừng đảo mắt qua lại: "Gia, đây..."
Hoàng Phủ Thương Dung nói: "Đưa y đến phòng ta nghỉ ngơi, sau đó dọn dẹp Hoa Viện."
Thời Giang đáp rất nhanh, không có biểu lộ gì khác thường.
Nhưng người này trong lòng tự mình bát quái, Hoa Viện...có ý tứ!
Xét thấy thái độ của vương gia nhà mình, Thời Giang đối với thiếu niên nở một nụ cười hết sức thân thiện: "Công tử, mời theo ta!"
Hoàng Phủ Thương Dung cũng nói với y: "Theo hắn đi!"
Nói đoạn quay người lên xe ngựa, chỉ là vừa đi một bước tay áo bị kéo lại, thiếu niên mang một khuôn mặt không dễ hiểu nhìn hắn.
Hắn không hiểu y muốn nói gì, càng không hiểu vẻ mặt của y có ý nghĩa gì, nhưng trong vô