「Trăm Năm Hòa Hợp.」
***
Thiếu niên được trang điểm tinh tế, không quá đậm cũng chẳng quá nhạt, vừa đủ dịu dàng lại vừa đủ tinh xảo, vẫn không mất đi nét nam tính vốn có.
Ai cũng có thể nhìn thấy đây là một nam tử, nhưng không thể dùng anh tuấn để miêu tả.
Chung quy chỉ cần một chữ mỹ là đủ, thiếu một chút thì không đúng, thừa một chút lại thành sai.
Y ngồi trên kiệu nhỏ, đi qua giữa hai hàng người đông đúc, khuôn mặt rất đỗi thân thiện, môi đỏ hơi cong.
Y không ngừng giơ tay lên đáp lại sự chào đón của dân chúng.
Hoàng Phủ Viên Xuyên mặc thường phục, bên cạnh là quý phi Lam Mị Nhược, hai người họ đứng khuất trong đám đông.
Nam nhân chép miệng: "Thì ra lời đồn cũng có lúc đúng!"
Lam Mị Nhược che miệng cười: "Bệ hạ, nếu như là người, người có dám làm như Thập Nhất Vương không?"
Vì mỹ nhân mà trở thành hôn quân thiên hạ phỉ nhổ.
Hoàng Phủ Viên Xuyên nhìn nàng, bày tỏ cưng chiều: "Ái phi cảm thấy trẫm bây giờ vẫn còn là minh quân sao? Vì ái phi yêu kiều, trẫm cũng đã bị không ít đại thần lên án quanh năm đâu!"
Lam Mị Nhược lắc đầu: "Không giống nhau mà bệ hạ! Dẫu sao thần thiếp vẫn là nữ nhân."
Nếu như nàng là nam nhân thì sao? Vị đế vương làm bá chủ giang sơn này, sẽ vì một nam nhân mà chịu tiếng xấu muôn đời ư?
Không thể nào đâu!
"Kể ra thì, tình yêu vốn là một thứ rất khó nói!" Hoàng Phủ Viên Xuyên dắt tay nàng, hai người rời đi: "Ngày đó trẫm nhìn thấy nàng lần đầu tiên đã rất thích, trẫm cũng chưa từng đối với bất cứ ai yêu thích như thế.
Nếu lúc đó nàng không phải là nữ nhân mà là một nam nhân, có lẽ trẫm không thể giống Thập Nhất từ bỏ giang sơn vì mỹ nhân được."
Nếu như từ bỏ giang sơn, đồng nghĩa với việc từ bỏ hết thảy quyền lực, thậm chí là cả mạng sống.
Sinh ra trong hoàng tộc, làm gì có quyền tự do, làm gì có được muốn làm gì thì làm chứ?
Hoàng Phủ Thương Dung có thể từ bỏ giang sơn, từ bỏ quyền lực địa vị, đó là vì bản thân hắn không cần.
Nhưng Hoàng Phủ Viên Xuyên thì cần, rất cần!
Lam Mị Nhược nắm chặt tay nam nhân, khẽ dựa người sang, thầm thì: "Thần thiếp hiểu được tấm lòng của bệ hạ đối với giang sơn xã tắc, sao có thể vì một người mà đánh cược.
Bệ hạ, người chắc chắn là vị vua anh minh nhất của Bắc Nguyên!"
"Ái phi, nàng cứ luôn khiến trẫm mỗi lúc lại yêu nàng hơn một chút!"
"…Đó là vinh hạnh của thần thiếp!"
"…"
.
"Nhất bái thiên địa!"
"Nhị bái cao đường!"
"Phu thê đối bái!"
"Lễ thành!~"
Bà mối dùng tông giọng quãng tám, không chút chập chùng hô vang liên tiếp.
Trên đài cao, hoàng thượng và hoàng hậu cùng các phi tần theo thứ tự cao thấp ngồi trên ghế.
Dưới đài là văn võ bá quan ngồi hai bên theo cấp bậc trước sau.
Trước mặt mỗi người đều kê bàn thấp, bên trên bày món ăn và rượu gạo, hầu hết là những món đặc sản của Bắc Nguyên.
Tân lang và tân nương theo từng khẩu lệnh của bà mối, hoàn thành nghi thức kết bái.
Tân lang dắt tay tân nương ngồi vào vị trí, công công đứng phía sau hoàng đế cao giọng hét lớn: "Khai tiệc!"
Lễ thành thân của Thập Nhất Vương đến đây thành công mỹ mãn.
Sau hôm nay, toàn bộ Bắc Nguyên đều sẽ biết Thập Nhất Vương hết ế rồi.
Họ cũng đã biết Ngân Khuynh công tử đẹp đến mức nào.
Hơn hết, lễ thành thân của hai người họ ắt sẽ được