Khi tôi trở lại anh đã chọn xong đồ và chuẩn bị đi ra. Tôi nghiêm mặt căn dặn thêm lần nữa:
- Tuyệt đối không được tắm nước lạnh.
- Biết rồi.
Vẫn là âm điệu vịt đẹt do viêm họng làm thay đổi giọng. Tôi muốn cười nhưng không cười được. Tôi đứng ở cửa phòng đợi anh đi ra.
Hôm nay dường như anh điều chỉnh đôi nạng thấp hơn mọi ngày thì phải. Khi bước đi thân người anh cúi sâu về trước và xoạc chân rộng hơn bình thường. Có lẽ vừa trải qua cơn sốt làm anh thấy mệt, anh đi chậm hơn trước đó rất nhiều. Tuy từng nhịp bước không run rẫy nhưng tôi lại cảm thấy bước chân ấy quá mức chông chênh, không chắc chắn, cảm giác cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể lăn ra hít đất vậy. Anh đi đã chậm lại còn bước dăm ba bước lại dừng một nhịp, anh di di đôi chân điều chỉnh lại tư thế rồi mới tiếp tục bước đi, rõ ràng sắp không điều khiển nổi chân mình. Nhìn vào dáng đi đó của anh tôi không biết tư vị trong lòng mình lúc ấy là gì nữa, một thứ cảm giác nao nao khó tả.
Không phải cố ý nhưng tôi đã đứng tần ngần ở cửa để nhìn anh bước từng bước chậm chạp về phía sau nhà. Tôi đứng khoanh tay để nhìn, tôi nhận ra dường như mình bị dáng đi đó của anh mê hoặc. Không, là bị thôi miên mới đúng, từng động tác của anh hằng sâu vào tâm trí của tôi. Và khoảnh khắc ấy, linh hồn của tôi chừng như bay theo từng nhịp bước của anh. Tôi nhắm mắt, ghi khắc hình ảnh ấy, nói đúng hơn tôi không dám tiếp tục nhìn. Tôi không cảm nhận được rõ ràng khi ấy mình đã nghĩ gì, chỉ nghe rất rõ tiếng lòng mình đang vang vọng:
“Mẹ ơi, bạn bè của tôi ơi, đồng nghiệp của tôi ơi, mọi người nói rất đúng, mọi người không sai, người sai là tôi. Khi mọi người nói nếu tôi lựa chọn anh tôi sẽ cực khổ vất vả, tôi không nên cãi chài cãi cối. Hôm nay tôi đã nhận ra rồi, dù không phải ngày nào cũng chịu đựng điều đó nhưng ít nhất cả quãng đường đời dài dằng dặc sau này sẽ có thêm nhiều ngày như ngày hôm nay. Mà tôi thì chỉ là cô bé quen được người ta chăm sóc, không quen chăm sóc cho người khác. Nếu chấp nhận anh, liệu tôi sẽ chịu đựng được bao lâu đây?”
Ngay lúc ấy chiếc điện thoại trong túi của tôi giãy giụa, nhạc chuông vang lên rền rĩ.
- Con nghe mẹ yêu ơi.
Đầu dây bên kia mẹ tôi càu nhàu:
“Tới nơi cũng không nói cho tao một tiếng! Làm chiều nay tao phải mua cái card nạp vô để gọi.”
Mẹ tôi là vậy đó. Mỗi lần tôi từ nhà đi đâu mẹ luôn buộc tôi phải gọi cho mẹ khi đến nơi, để bà biết tôi đến nơi được an toàn. Sau đó thì bà không quan tâm tôi nữa, tôi sống, chơi bời đến sứt đầu mẻ trán gì bà cũng không hỏi thêm tiếng nào nữa hết. Đúng là không thể hiểu nổi mà.
- Sáu giờ sáng con xuống tới nhà trọ rồi, an toàn tuyệt đối. À, mẹ…
“Gì?”
- Con xác định được rồi.
“Xác định cái gì?”
- Bạn đời.
“Thằng nhỏ đó sao?
- Phải, là anh ấy.
“Cái giọng đó là sao?”
- Con không sao, chỉ buồn ngủ sắp chết rồi. Con gái của mẹ đêm qua không ngủ đủ giấc, sáng phải thức sớm nên cả ngày nay ngồi làm việc cứ mơ mơ màng màng!
“Được rồi, ăn gì đi rồi ngủ!”
- Con biết rồi.
Mẹ tôi ngắt máy. Xác định rồi? Tôi đã từng không chắc nhưng sau khoảnh khắc tôi nhắm mắt định tĩnh tinh thần tôi nhận ra một điều: Trên thế gian này tồn tại thứ hạnh phúc mang tên đau khổ và có cả những nỗi đau mang tên cam tâm tình nguyện. Tôi hiện tại… cam tâm tình nguyện bước cùng anh, cho dù con đường đó chông gai, đầy rẫy khó khăn gian khổ. Một khi con người ta cam tâm tình nguyện thì cực khổ hay đau thương cũng có thể dễ dàng mỉm cười hạnh phúc.
Nghe có vẻ như miễn cưỡng quá phải không, ừ thì đúng vậy, bởi vì trong thâm tâm tôi vẫn còn tồn tại nỗi sợ hãi, tôi sợ mình không đủ sức gánh vác vai trò vợ thảo mẹ hiền. Tôi sợ một ngày nào đó tôi chịu đựng không nổi sẽ thay lòng đổi dạ. Bởi vì... tôi là chúa lật lọng.
Nói vui vậy thôi, thực chất, tôi đã nói về bản tính của mình rất nhiều lần rồi, nghĩ nghĩ nghĩ, do dự do dự, quyết định cuối cùng luôn sai lầm. Hiện tại tôi biết quyết định của mình có thể sai lầm, có thể sau này tôi sẽ buông tay nhưng ít nhất tôi sẽ là chỗ cho ai kia dựa vào một thời gian. Bởi vì năng lực sống một mình của ai kia hiện nay đang rơi vào tình trạng báo động khẩn cấp, tôi thấy mình có trách nhiệm giúp ai kia cải tạo một chút… Không cần mạnh mẽ, nhưng ít nhất phải biết tự lượng sức mình, từ khi quen anh đến nay tôi cảm nhận được anh luôn làm những việc bán đứng sức khỏe và tính mạng chính mình.
Vũ, anh ngàn vạn lần đừng lên mạng tìm đọc những dòng tâm sự này của em, nếu có đọc cũng xem như em nói chơi đi nha. Em là thật lòng!
Sau khi định tĩnh tinh thần tôi bắt tay thu dọn phòng của anh, nói là thu dọn cho rườm rà một chút thật ra mở quạt công suất lớn và thay ga giường cho mùi nồng của giấm bay đi. Tôi không hiểu sao những tiểu thuyết ngôn tình của Trung luôn dùng giấm chua để biểu trưng cho ghen tức, với tôi giấm chua là thứ làm ra những món ngon nha, còn có thể chữa bệnh. Nên tôi vĩnh viễn không đồng nhất được hai hình ảnh đó lại với nhau.
Nghĩ lại tình cảnh lúc trưa đúng thật là dọa người. Tôi thu dọn xong sau đó ngồi đợi, nhưng đợi cũng không phải là cách bởi tôi biết anh vào nhà tắm rồi thì cả tiếng đồng hồ sau mới thò mặt trở ra… Tôi trước nay vốn dĩ cũng là một con rùa nên cũng chẳng có mặt mũi nào soi mói thời gian của kẻ khác, chỉ có điều tôi nói về anh bởi vì tôi không an tâm. Cũng không thể xông vào giám sát người ta tắm! Giám sát, ý nghĩ gì đây trời? Bỏ qua, bỏ qua, không nghĩ nữa…
Khi cánh cửa nhà tắm lạch cạch mở ra đã là chuyện của hơn ba mươi phút sau, hôm nay anh đúng là nhanh hơn mọi ngày một chút, có lẽ vì bị tôi ở ngoài cứ luôn miệng giục anh nhanh lên còn ra ăn cơm chiều… nói nào là hâm nóng đồ ăn hết rồi nếu không ra nhanh đồ ăn nguội lạnh thì anh phải hâm nóng lần nữa cho tôi. Thật ra nói cho có nói thôi, tôi cần nghe tiếng anh trả lời để xác định người bên trong không đột nhiên bất tỉnh nhân sự nữa.
Nên, lúc anh bước ra cũng là lúc tôi đang ngồi chéo nguẩy trên ghế, một tay cầm cái sạn xào nóng đồ ăn, một tay cầm cái khăn xoa xoa mái tóc đang ướt mem của mình. Tôi vừa tắm xong, nhà anh có đến hai nhà tắm, hai nhà vệ sinh nên cho dù anh có ngủ luôn trong nhà tắm chuyên dụng của mình thì những thành viên khác vẫn có nơi để giải quyết vấn đề cá nhân.
Và điều quan trọng là tôi chưa hâm nóng xong đồ ăn. Còn vì sao tôi ngồi trên ghế, bởi vì bếp nhà anh vốn thiết kế để anh có thể vừa ngồi xe lăn vừa nấu nên nó thấp lè tè. Tôi không đủ kiên nhẫn để đứng khom lưng cả buổi, vừa đau lưng vừa mỏi chân, nên mỗi lần trưng dụng bếp nhà anh tôi đều tìm cái ghế thấp thấp để ngồi, bộ dáng sẽ trở nên cực kỳ nhàn nhã.
- Anh lại ghế ngồi một lát, em sắp xong rồi.
Anh rất nghe lời, lại ghế ngồi sau đó lấy cái khăn vốn được choàng ngang cổ ra lau tóc. Tôi đổ đồ xào ra dĩa rồi quăng nồi canh lên bếp để đó. Tôi đi đến cạnh anh cúi người ngửi ngửi. Anh nghiêng mặt tò mò nhìn tôi và hỏi:
- Sao vậy?
- Thơm.
Tôi cười vô hại! À, chính xác là vô lại! Anh mới tắm xong toàn thân tỏa ra mùi trà nồng đậm khiến tôi phát nghiện. Có chuyện này dường như tôi chưa nói cho các bạn biết, tôi nghiện mùi trà. Tôi có thể không uống trà mỗi ngày nhưng uống thì phải pha trà đậm, như vậy vị chát đắng mới đậm đà và mùi hương của trà mới nồng được. Tôi thích nhắm mắt ngửi đến khi trà nguội mới uống, ý vị cuộc đời của tôi đơn giản lắm, trà là một trong những đam mê. Và lúc này cơ thể anh lại đang tỏa ra mùi vị mà tôi luôn say mê nên tôi không ngần ngại sáp vô điên cuồng ngửi. Mọi động tác của anh lập tức dừng lại, có lẽ anh ngạc nhiên trước hành động của tôi.
- Để em giúp anh.
Tôi tước đoạt cái khăn anh đang cầm trên tay để tiếp tục lau tóc cho anh.
- Nhà