Nói với mẹ là ngủ thế thôi chứ tôi và anh làm cú đêm quen rồi ngủ sớm thế nào được. Sau khi đổi đèn tôi ra ngoài lấy thêm vài chai nước lọc rồi trở vào chốt cửa. Trước đây hình như tôi cũng từng nói rồi thì phải, nước là thứ quan trọng nhất đối với tôi mỗi tối. Khi trở vào tôi đặt nước bên cạnh giường rồi tiếp tục ngồi vào máy. Kênh mật trong game của tôi nhấp nháy, tôi vội mở ra xem thì thấy tin của anh: - Mạng lag quá, không đánh nhau được. Bây giờ làm gì?
Tôi cũng trả lời anh bằng khung tán gẫu trong game:
- Trước giờ em cũng có thường đi đánh nhau đâu.
- Đi một vòng chụp hình không?
- Không, nay chưa có đồ mới, bộ này em có hình rồi.
- Cởi áo ra đưa anh.
- ???
- Khảm thêm đá lấy hiệu ứng, đi một vòng.
- Ok.
Kết quả anh thêm cho viên đá tăng máu cấp bảy. Hiệu ứng phải nói là đầy mê hoặc. Chúng tôi đi dạo một vòng để chụp hình rồi về treo máy kiếm kinh nghiệm. Câu chuyện của chúng tôi tiếp tục trên khung tán gẫu:
- Ở đây hoang vắng như vậy, mẹ dám ở một mình sao?
- Mẹ em quen rồi. Từ dưới lên đây thấy vắng vậy đó nhưng lên thêm vài chục bậc thang nữa là có nhà rồi.
- Nhà ai trên đó?
- Nhà chủ đất.
- Đất không phải của nhà em à?
- Không phải, em ở nhờ thôi.
- Em có dự định chuyển nhà không?
- Anh cũng thấy rồi đó. Em cày đủ ăn thôi, không đủ khả năng mua đất dời nhà đâu.
Chủ đề ban đầu của chúng tôi là thế nhưng một lúc sau đã là chuyện về những vũ trụ xa xôi. Chúng tôi trước giờ đều như vậy, chuyện gì cũng có thể đem ra bàn tán. Và hơn hết anh rất có khiếu bồi tiếp tôi, mọi chủ đề tôi đưa ra anh đều có thể thảo luận và ngược lại. Chủ đề anh chọn để nói với tôi luôn là những thứ tôi có thể phụng bồi, hoặc là tra google sẽ có đáp án.
Chúng tôi cứ nhắn tin mật như vậy tới tận mười một giờ, tôi mới bảo anh đi ngủ. Vì điện thoại của anh gánh 3G cho hai cái laptop cả buổi đã báo hết pin. Tôi đem điện thoại của anh đi sạc, tắt máy tính và giăng mùng chuẩn bị ngủ. Để cái chuyện không đi quá giới hạn trước khi cưới được diễn ra theo đúng mong muốn của mẹ tôi, tôi và anh quyết định mạnh ai nấy ngủ, hai người quay đầu về hai hướng, mỗi kẻ một cái gối một cái mềm và ở giữa là cái gối ôm to tổ chảng của tôi.
Anh nằm xuống một lúc hơi thở đã đều đều và khe khẽ ngáy còn tôi thì thao thức. Trong lòng tôi vẫn còn lăn tăn về việc chọn yêu anh là đúng hay sai, nên hay không nên cùng anh tiến tới hôn nhân? Cậu của anh rồi sẽ chấp nhận một người nghèo kiết xác như tôi làm vợ của anh sao? Sau đó là nhân vật trong truyện tôi đang viết tiếp theo nên phát triển theo hướng nào đây, viết như thế nào thực nhất, viết thế nào cuốn hút nhiều người vào đọc hơn…, vân vân và mây mây.
Tôi cứ thế nằm trằn trọc đếm tận hai giờ sáng mới ngủ thiếp đi. Được một lúc tôi mơ màng nghe tiếng chuông điện thoại nào đó rền rĩ. Tôi không nhớ mình có đặt báo thức hay không, nhưng mà tôi nhớ rõ hôm nay là thứ bảy tôi không phải đi làm và tôi đang ở nhà mẹ, thức dậy cũng chẳng làm cái khỉ gì. Con sâu ngủ trong tôi đấu tranh kịch liệt, nó tâm tâm niệm niệm “ai đó tắt dùm cái chuông cho tôi ngủ thêm chút nữa”, “ai đó tắt dùm cái chuông cho tôi ngủ thêm chút nữa”, “làm ơn đi”! Và cái chuông đang rền rĩ đó tắt thật. Tôi vui vẻ tiếp tục chìm vào trong mộng đẹp.
Tôi mơ thấy mình bay vào giữa thiên hà, dừng lại trước hố đen vũ trụ, lòng tôi trong mơ cứ thắc mắc nếu ngay lúc này mình chui vào hố đen mình sẽ ra sao, thời gian có dừng lại hay không hay mình sẽ rơi sang thế giới khác. Vì tò mò tôi bay đến miệng hố đen cho nó hút tôi vào. Sau đó tôi thấy mình lơ lửng trên cánh rừng xanh bất tận. Hóa ra, chui qua hố đen sẽ là một thế giới khác.
“Rầm, xoảng.”
Trong mơ tôi nghe được âm thanh như thế, khiến tôi rơi thẳng từ trên cao xuống cánh rừng bên dưới. Tôi hoảng hốt thét lên rồi bừng tỉnh giấc. Tôi nhìn sang bên cạnh, anh đã rời giường đi đâu mất… Từ từ, âm thanh trong mơ nghe sao quen thế nhỉ, tôi định thần mất hết một phút liền bật dậy như cái lò xo, ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.
Vũ đang ngồi dưới đất, đôi nạn đang cách xa anh vạn dặm. Còn anh đang trong tư thế chống hai tay ra phía sau lưng, sẵn sàng trườn lùi lại. Vừa thấy tôi, vẻ mặt anh lập tức biến đổi từ trạng thái sợ hãi cực độ sang mừng như điên, tôi trong mắt anh như là vị cứu tinh trên trời rơi xuống. Đợi một chút, cái vẻ mặt đó là sao? Tôi còn đang chưa hiểu mô tê gì thì anh hấp tấp gọi:
- Nga, lại giúp anh.
Tôi không vội không chậm tiến tới. Giọng anh có chút hốt hoảng kêu lên:
- Nga, em nhanh một chút đi.
- Hả?
Anh vừa nói vừa chống tay lùi về sau, mặt cứ phải nói là tái mét. Tôi không rõ chuyện gì vội vàng chạy lại định đỡ anh nhưng anh chỉ tay ra trước, hấp tấp nói:
- Đuổi… đuổi nó đi.
Tôi nhìn theo tay anh chỉ, thấy phía trước có con cuốn chiếu đang bò dần về phía chúng tôi. Tôi nhìn anh nở nụ cười bí hiểm.
- Đừng nói với em anh nhìn thấy nó nên giật mình mà té nha.
Anh mím môi miễn cưỡng gật đầu, tôi phì cười.
- Nó chỉ là con cuốn chiếu thôi, không có cắn người, có gì đâu mà phải sợ.
- Lần đầu tiên anh nhìn thấy con cuốn chiếu bự tổ chảng như vậy đó.
Tôi bật cười haha. Xin giới thiệu với các bạn, sinh vật này là đặc sản, a nhầm, nó là một trong những đặc trưng cơ bản của vùng đất Thất sơn tôi đang sinh sống, tên của nó theo dân gian là cuốn chiếu, tên khoa học là Diplopoda…., là loài vật được mệnh danh nhiều chân nhất trong tất cả sinh vật trên trái đất. Chúng có nhiều loại nhưng ở vùng thất sơn này loại sinh sản nhiều nhất là loại vừa to vừa đen, con dài nhất tầm 30cm.
Tôi đứng lên lấy chân khều nhẹ cho con cuốn chiếu cuộn mình lại, sau đó tôi co giò sút “viu” một cú, con vật đáng thương bay thẳng ra khỏi cửa nhà tôi. Tôi quay lại nhìn anh cười nói:
- Xong rồi. Quanh nhà em thứ này nhiều lắm, lát nữa có gặp cứ làm như em vậy. Nó không cắn người nên không cần phải sợ…
Anh miễn cưỡng gật đầu nói tiếng “ờ” nhẹ xìu khiến tôi muốn bật cười thành tiếng nhưng cuối cùng tôi kềm lại. Người chưa từng nhìn thấy loài vật này nhìn nó lần đầu phản ứng của ai hình như cũng đều như vậy cả. Tôi mang đôi nạng lại và đỡ anh đứng lên.
- Nay sao anh thức sớm vậy?
- Anh để báo thức. Lần đầu tiên tới ra mắt mẹ vợ mà ngủ tới trưa mới dậy chắc mẹ em nắm anh quăng ra đường quá.
Hóa ra âm thanh báo thức rền rĩ ban sáng tôi nghe được trong lúc mơ màng là của anh.
- Sáng giờ anh thấy mẹ em đâu không?
- Bác nói đi chợ.
Tôi đi đến tủ lạnh mở ra xem, bên trong vẫn còn đồ ăn. Chả hiểu sao mẹ lại đi chợ, thường ngày mẹ hay mua đồ ăn dự trữ cả tuần mới đi chợ tiếp. Nhưng