Việc điều tra vụ phân xác Trạm Vũ và vụ án sát hại Quý Hiểu Âu tại nhà hàng Âu sau thời gian dài trì trệ, cuối cùng cũng có chuyển biến lớn vào một ngày tháng Năm.
Lưu Vĩ sau thời gian dài mất tích, cuối cùng bị bắt ở một thành phố trực thuộc thành phố Thuận Đức, tỉnh Quảng Đông.
Lưu Vĩ này cũng chính là Lưu Vĩ đã khiến Nghiêm Cẩn bằng bất cứ giá nào cũng phải trốn ra khỏi trại giam tìm kiếm cho được.
Lưu Vĩ mai danh ẩn tích sống ở Quảng Đông gần nửa năm, trong thời gian đó có một lần hắn bị bắt giữ vì tham gia ẩu đả sau khi say rượu, sau đó cảnh sát điều tra được hắn dùng chứng minh thư giả.
Lưu Vĩ nhanh chóng bị cảnh sát Quảng Đông áp tải tới Bắc Kinh, tổ chuyên án lập tức tiến hành thẩm vấn ngay trong đêm.
Mặc dù kết quả thẩm vấn cuối cùng xóa sạch nghi ngờ hắn sát hại Trạm Vũ, nhưng khi tổ chuyên án đưa ra hình ảnh của người mặc đồ đen Quý Hiểu Âu ghi lại được khi còn sống cho hắn nhận diện, Lưu Vĩ lại nhận ra mình từng đưa mối giúp người này, vì đây là vị khách vừa kén chọn lại khó chơi nên dù đã rất lâu rồi Lưu Vĩ vẫn còn nhớ như in.
Hơn nữa, “con hàng” Lưu Vĩ tìm cho gã này chính là Trạm Vũ, cũng là KK năm xưa.
Thu hoạch lớn khiến cả tổ chuyên án phấn khởi hẳn, cuối cùng hai vụ án của Trạm Vũ và Quý Hiểu Âu cũng có mối liên hệ rõ ràng.
Vụ phân xác kéo dài nửa năm đã tìm được hy vọng có thể kết án rồi.
Khách làng chơi ra vào quán bar và hộp đêm thường không dùng tên thật nhưng Lưu Vĩ nhớ tháng mười năm ngoái hắn từng liên hệ qua điện thoại với gã đó một lần.
Vì thế lịch sử đàm thoại trong tháng mười của Lưu Vĩ được đem ra điều tra, kiểm tra lần lượt hơn một trăm số điện thoại có liên lạc, cuối cùng đối tượng tình nghi được khoanh vùng ở một người, một người chưa từng nằm trong diện nghi ngờ của cảnh sát.
Người đó chính là chồng của Phương Ny Á – Trần Kiến Quốc.
Thế mới nói lưới trời lồng lộng, thưa nhưng khó lọt.
Một tuần sau “vụ phân xác 29/12” và “vụ giết người ở nhà hàng Âu” tuyên bố kết thúc quá trình phá án.
Hơn nữa, một vụ tự sát có liên quan cũng được kết luận là cố ý giết người, hung thủ của cả ba vụ đều là một người – Trần Kiến Quốc.
Trần Kiến Quốc, gã đàn ông gầy gò, ít nói, trầm tính, một người chồng, người con rể, đồng nghiệp tốt trong mắt hàng xóm và bạn bè khiến bao người vỡ mộng.
Hắn nhanh chóng thừa nhận tội giết người liên hoàn của mình, cũng khai rõ toàn bộ quá trình gây án.
Dưới sự khai nhận của hắn, cảnh sát tiến hành lục soát ở nhiều địa điểm trong thành phố, tìm được rất nhiều vật chứng bị chôn và vứt bỏ, còn điều tra ra căn nhà hắn mua dưới tên em gái.
Căn nhà đó bỏ trống đã lâu, tuy đã được dọn dẹp cẩn thận nhưng cảnh sát vẫn tìm được trên tường nhà vệ sinh cũng như trên sàn nhà có nhiều vệt máu bắn tung tóe, qua kiểm tra ADN xác định được đây là hiện trường sát hại Trạm Vũ.
Căn nhà này cũng nằm trong cùng khu nhà của Nghiêm Cẩn, đó là lý do vì sao lúc trước khi cảnh sát tới lấy chứng cứ lại chỉ thu được hình ảnh camera quay Trạm Vũ đi vào chứ không có hình ảnh lúc cậu đi ra.
Câu trả lời là sau khi rời khỏi nhà Nghiêm Cẩn, cậu không đi đâu xa, mà quẹo vào một căn nhà cách đó ba căn.
Hỏi tới động cơ giết người, Trần Kiến Quốc nói từ khi trưởng thành đã biết mình là người đồng tính nhưng thân là con cả, em gái phải bỏ học cho hắn đi học đại học và nghiên cứu sinh, bản thân là niềm hy vọng của cả gia đình tất nhiên hắn không thể hành động tùy tiện theo ý mình, chỉ đành dối lòng kết hôn với Phương Ny Á.
Đến khi công thành danh toại, hắn cảm thấy có thể làm chút việc khác người vì bản thân, sống vì mình một lần.
Đúng vào lúc ấy, hắn gặp Trạm Vũ.
Hắn yêu Trạm Vũ ngay từ ánh mắt đầu tiên, chẳng bao lâu đã sâu đậm đến không thể kiềm chế, đối với Trạm Vũ có thể nói là gần như ngoan ngoãn phục tùng nhưng thái độ của Trạm Vũ lại như gần như xa, lén lút quan hệ thể xác với nhiều người khác sau lưng hắn, hắn vẫn nhẫn nhịn, cho đến đêm cuối cùng, đêm Giáng sinh ngày 24/12 năm ngoái, hai người hoàn toàn trở mặt.
Lúc ấy nhà Trạm Vũ bị di dời, cậu muốn nhanh chóng mua nhà đưa mẹ rời khỏi người cha phiền phức của mình nhưng số tiền trong tay cậu còn thiếu gần ba mươi vạn mới đủ mua nhà mới.
Chính đêm hôm đó sau khi rời khỏi nhà Nghiêm Cẩn, cậu đến gặp Trần Quốc Kiến, dọa sẽ công khai giới tính của họ Trần, đòi hắn ba mươi vạn.
Cảm thấy tình yêu sâu đậm của mình bị người kia đũa giỡn, Trần Kiến Quốc giận quá mất khôn lỡ tay giết Trạm Vũ.
Sau đó hắn bình tĩnh phân xác, ném bỏ thi thể, tiêu hủy chôn lấp các vật chứng khác, bình tĩnh như không phải mới giết người lần đầu.
Từ đó về sau hắn không còn bước chân vào căn nhà kia nữa.
Còn việc sát hại Phương Ny Á lại hoàn toàn là ngoài ý muốn.
Việc cho thuê căn nhà cũ xưa nay vẫn do Trần Kiến Quốc giải quyết, Phương Ny Á chưa bao giờ nhúng tay vào.
Nhưng vì Quý Hiểu Âu đang cần gấp nên Phương Ny Á mới đi tìm hợp đồng cho thuê trong phòng làm việc của hắn, trước tiên liên hệ với bên môi giới yêu cầu ngừng hợp đồng trước thời hạn, không ngờ bên môi giới lại trả lời rằng trong hệ thống của họ bây giờ đã không còn tài liệu về căn hộ đó nữa.
Sinh nghi, Phương Ny Á cầm chìa khóa đích thân đến căn nhà đó rồi tình cờ trông thấy Trần Kiến Quốc đang ôm ấp một chàng trai trẻ.
Bấy giờ chị mới vỡ lẽ tại sao mấy lần phát hiện dấu vết hắn ngoại tình nhưng lại không tìm được kẻ thứ ba.
Lý do chính là kẻ thứ ba xen vào hôn nhân của chị không phải phụ nữ mà là đàn ông.
Giận thì giận nhưng Phương Ny Á không mất lý trí, chị lẳng lặng trở về tìm luật sư chuẩn bị ly hôn.
Luật sư dặn chị phải kiếm được bằng chứng rõ ràng chứng tỏ Trần Kiến Quốc ngoại tình, nam hay nữ đều được.
Thế là nhân lúc hắn không có nhà, chị gỡ ổ cứng trong máy tính hắn, tìm người phá mật khẩu QQ, khôi phục toàn bộ lịch sử chat đã được xóa bỏ.
Trong số những đoạn chat ấy, chị bàng hoàng khi trông thấy ảnh của Trạm Vũ.
Cầm mớ bằng chứng dày như bản văn kiện của Đảng này, chị đến nói thẳng với Trần Kiến Quốc, một là hắn dọn đi và để lại toàn bộ tài sản, nếu không chị sẽ giao toàn bộ tài liệu cho cảnh sát.
Bị đe dọa, Trần Kiến Quốc lại nổi dã tâm giết người.
Sau khi dùng thuốc khiến Phương Ny Á mất đi khả năng cử động, hắn tự tạo hiện trường tự sát, bơm lượng lớn thuốc ngủ vào dây truyền dinh dưỡng của Phương Ny Á nhưng may mắn người giúp việc phát hiện sớm, Phương Ny Á mới thoát chết một lần.
Sau khi thần trí tỉnh táo, Phương Ny Á nhận ra người bên cạnh bây giờ đã biến thành một ác ma sát nhân mất hết nhân tính chị giả điên để Trần Kiến Quốc mất cảnh giác, tìm cơ hội đưa số QQ đó cho Quý Hiểu Âu.
Nhưng tiếc rằng Quý Hiểu Âu không sớm nhận ra ẩn ý bên trong.
Đợi vài ngày không thấy viện binh, Phương Ny Á cuống quá hóa liều, nhân lúc Trần Kiến Quốc và người giúp việc ngủ say bỏ trốn khỏi nhà, không may bị Trần Kiến Quốc phát hiện, ép chị đi tới căn nhà cũ.
Chính ở nơi đó, Phương Ny Á bị hắn đẩy xuống từ tầng 16.
Về chuyện của Quý Hiểu Âu, hôm đó trước khi đến nơi hẹn gặp, Trần Kiến Quốc mang theo một tờ séc, cũng âm thầm giấu một con dao mổ, vờ như tới bàn điều kiện, thực ra hắn đã chuẩn bị sẽ kiếm thời cơ giết người diệt khẩu.
Nhưng hắn hoàn toàn không ngờ lại gặp đúng Quý Hiểu Âu.
Từ nét mặt đầy ngỡ ngàng và căm phẫn của Quý Hiểu Âu khi nhìn thấy gắn, hắn biết bản thân đã lộ tẩy, vội chạy thẳng xuống nhà vệ sinh bên dưới bởi hắn biết ở đó có lối thoát thân.
Nhưng Quý Hiểu Âu lại cứng đầu đuổi theo.
Cô hỏi hắn: Vì sao? Họ đều là người anh từng yêu, sao anh lại làm như vậy?
Nhiều ngày sau, tòa án kết án như sau: Trần Kiến Quốc phạm tội cố ý giết người, phán tử hình, lập tức thi hành.
Phóng viên tới phỏng vấn hắn cũng hỏi một câu tương tự: Tại sao, tại sao anh lại coi thường tính mạng người khác như vậy?
Trần Kiến Quốc không trả lời, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ nói: Cuối cùng cũng được ngủ yên giấc rồi.
Ngày Trần Kiến Quốc bị chính thức bắt giữ cũng là ngày Nghiêm Cẩn được trả lại tự do.
Tuy đã ấn định thời gian được phóng thích là 10h sáng nhưng mới 5h30 đã có một chiếc xe chở phạm nhân che chắn kín mít chở Nghiêm Cẩn rời khỏi trại giam, tiến vào nội thành.
Nguyên nhân là vì trước cửa trại giam thời điểm đó sẽ có rất nhiều phóng viên đến nghe ngóng tin tức nên phía trại giam chẳng còn cách nào khác, đành dùng kế giương đông kích tây chơi trốn tìm với họ.
Nghiêm Cẩn bước xuống xe chở phạm nhân ở lối vào đường vành đai năm.
Trời đổ mưa.
Anh vừa mở cửa xe, hơi ẩm mang mùi bùn đất đã lập tức lấp đầy khoang mũi, cành hạnh đào bên lề đường rủ xuống khiến người ta cảm thấy vừa dễ chịu, cũng vừa buồn ngủ.
Anh trông thấy hai chiếc xe rất quen đã đậu sẵn bên vỉa hè, Trình Duệ Mẫn và Nghiêm Thận mỗi người một chiếc ô đứng trước mũi xe.
Trong mắt anh, nụ cười của họ còn gây xúc động hơn cả mưa xuân.
Anh bước tới, giọng thoáng nghẹn ngào: “Thằng út! Nghiêm Thận!”
Nghiêm Thận quẳng chiếc ô xuống, bổ nhào vào lòng anh, ôm chầm lấy anh rồi òa khóc.
Nghiêm Cẩn khẽ vỗ vai em gái, “Con bé này, khóc lóc gì chứ? Chẳng khác gì lúc bé, vui khóc, buồn cũng khóc, đã là mẹ trẻ con rồi, sao không thấy khá hơn tí nào?”
Nghiêm Thận đấm lên vai anh, nín khóc, nhoẻn miệng cười, “Từ nhỏ đã bắt nạt em, anh không biết nói câu nào dễ nghe hả?”
Nhìn Trình Duệ Mẫn đứng bên cạnh, anh đẩy Nghiêm Thận ra, tới ôm Trình Duệ Mẫn thật chặt.
Nghiêm Cẩn nói: “Người anh em, tôi đã nói rồi, người như tôi là tai họa ngàn năm của nhân loại, tôi sẽ không để cậu ở lại một mình đâu.”
Trình Duệ Mẫn mỉm cười, nhưng nụ cười ấy không hề tươi tắn, dường như mang theo nỗi niềm chất chứa.
Xoa dọc sống lưng Nghiêm Cẩn, anh khẽ nói: “Lên xe tôi ngồi đi, có việc muốn nói với cậu.”
“Được thôi.” Nghiêm Cẩn buông Trình Duệ Mẫn, tự mở cửa xe rồi bỗng liếc nhìn xung quanh một lượt: “Ơ, Quý Hiểu Âu đâu? Một ngày trọng đại như vậy lại không đến đón tôi? Tệ quá!”
Nghiêm Thận và Trình Duệ Mẫn đưa mắt nhìn nhau, Trình Duệ Mẫn khẽ gật đầu, ấn Nghiêm Cẩn ngồi lên ghế sau: “Cậu lên xe đi, tôi có chuyện muốn nói đây.”
Nghiêm Cẩn ngồi vào mới phát hiện