Tối hôm đó về nhà Quý Hiểu Âu liền hỏi ba để tiến hành một cuộc phẫu thuật thay khớp xương đùi nhập khẩu cần khoảng bao nhiêu tiền.
Ông Quý Triệu Lâm trả lời rằng chi phí phẫu thuật ít nhất cũng đến năm mươi nghìn.
Hậu phẫu, nếu tình trạng bệnh nhân không tốt có thể cần chuyển sang dùng thuốc ngoại nhập, hơn nữa, bệnh nhân có thể sẽ phải nằm trên giường bệnh hồi phục trong thời gian dài, cần có hộ lý hoặc người chăm sóc có mặt 24/24, phần chi phí này cũng không nhỏ.
Quý Hiểu Âu bèn chỉnh sửa một chút bệnh án và hoàn cảnh gia đình Lý Mỹ Cầm, sau đó viết một bài đăng lên trang BBS nổi tiếng được rất nhiều người theo dõi, cô muốn hỏi tình hình như vậy còn cách xin tài trợ nào không.
Các comment đến rất nhanh, ngoài vài người tỏ ra hoảng sợ trước căn bệnh Sars, đa số đều khuyên cô đừng phí sức, có người còn lấy ví dụ là những trường hợp mà họ biết, nói rằng dù có được phê duyệt thì khoản cứu trợ từ thiện của các quỹ như Hội chữ thập đỏ v.v cũng chỉ như muốn bỏ biển, cho người bệnh khoản trợ cấp một lần khoảng 800 đến 1000 đồng thì giải quyết được gì?
Quý Hiểu Âu không nản lòng, cô comment hỏi có thể xin các quỹ từ thiện xã hội khác không.
Lần này bắt đầu có người hoài nghi, nói chính phủ thành phố Bắc Kinh cũng có chính sách chữa bệnh miễn phí cho người thất nghiệp mắc Sars, sao không đến bệnh viện công mà đăng ký? Còn nghi ngờ Quý Hiểu Âu post bài viết này để lừa gạt lấy tiền.
Đọc được comment này, Quý Hiểu Âu như túm được cọng rơm cứu mạng, cô chẳng có thời gian lý luận với người đó, vội tắt mạng đi gọi điện thoại.
Sợ bà Triệu Á Mẫn càm ràm, cô không dám nhờ ba mẹ, mới gọi cho bác sĩ Tiểu Cao – một học trò của ba để hỏi.
Con gái thầy giáo đã có lời nhờ vả, Tiểu Cao không dám trì hoãn, lập tức gọi cho các bạn làm ở bệnh viện hỏi han, hơn nửa tiếng sau đã gọi điện trả lời Quý Hiểu Âu.
Song, những thông tin bác sĩ Tiểu Cao cung cấp lại khiến Quý Hiểu Âu vô cùng thất vọng.
Thì ra những người thất nghiệp mắc bệnh sau khi điều trị vẫn còn di chứng phải thỏa mãn được nhiều điều kiện mới được hưởng chính sách điều trị miễn phí, bệnh tình phải nghiêm trọng đến một mức độ nhất định mới thỏa mãn được điều kiện.
Sau khi bệnh nhân đăng ký, sẽ có các bác sĩ giàu chuyên môn tiến hành kiểm tra đánh giá ngẫu nhiên để xem đã đạt tới tiêu chuẩn được hưởng chính sách điều trị miễn phí hay chưa.
Hơn nữa, tiêu chuẩn đó lại tương đối cao, trước nay tổng số bệnh nhân được hưởng chính sách này ở Bắc Kinh chưa tới 100 người.
Tóm lại, với tình hình hiện tại của Lý Mỹ Cầm, có thể đăng ký trước, không phải không có hy vọng được thông qua nhưng tỷ lệ khá thấp, hơn nữa không biết bao giờ người ta mới tiến hành kiểm tra bình xét cho trường hợp của bà.
Quý Hiểu Âu thất vọng bỏ điện thoại xuống, cô ngồi đực mặt trên sofa cả buổi chẳng nhúc nhích.
Tâm trạng phấn khởi vừa xuất hiện đã bị tạt ngay một chậu nước lạnh, cô không còn cách nào khác, chỉ đành gác lại tâm tư đó, xem sau này còn phương án nào khả dĩ hay không.
Một tuần sau Trạm Vũ lại tới “Tự thủy lưu niên”, thương tích ngoài da trên mặt đã hoàn toàn biến mất, cậu vui vẻ cười nói với Quý Hiểu Âu, dường như mọi thứ đều rất bình thường.
Đã nói là làm, cậu đi mượn chiếc thang ở cửa hàng kim khí bên cạnh rồi dựa đầu thang vào tường, cầm khăn lau trèo lên lau bảng hiệu.
Kể từ ngày khai trương đến giờ, bốn chữ “Tự thủy lưu niên” được in với kích cỡ lớn trên đó chưa được lau chùi kỹ càng lần nào nên giờ đã bám đầy bụi và sương gió.
Bảng hiệu cao khoảng 4, 5m, chiếc thang bằng nhôm lại không mấy vững vàng, miễn cưỡng mới chịu được sức nặng của Trạm Vũ, không ngừng chuyển động qua lại trong gió, khiến người ta không khỏi toát mồ hôi.
Cô bé giữ thang cho Trạm Vũ không ngừng la ó khiến Quý Hiểu Âu tái mặt, vội xin lỗi khách hàng rồi chạy ra với đôi tay còn ướt nguyên dầu massage.
“Trạm Vũ, cẩn thận đấy!” Cô ngẩng mặt lên, nói to.
“Không sao đâu mà.” Cậu mỉm cười với cô.
Nắng cuối xuân rọi thẳng xuống mặt đất, đằng sau lưng cậu là bầu trời xanh thẳm sau cơn mưa và ánh sáng rực rỡ lúc 10h sáng.
Nụ cười của cậu cũng sáng như hàm răng, như những con sóng lăn tăn trên mặt hồ yên ả khiến Quý Hiểu Âu cảm nhận được đôi chút choáng ngợp trong lòng mình.
Cuối cùng Trạm Vũ không hoàn thành nhiệm vụ vì khi đang lau, cậu bất cẩn bị một sợi dây sắt ở góc trong cùng cứa vào ngón tay.
Quý Hiểu Âu không cho phép cậu tiếp tục, bắt trèo xuống khỏi chiếc thang.
Sau khi vết thương được băng lại bằng urgo, Trạm Vũ muốn về trường.
Quý Hiểu Âu lại bảo cậu hãy ở lại, vì chút nữa có việc cần tới cậu.
Không ngờ Quý Hiểu Âu bận túi bụi đến tận giờ ăn trưa mới có thời gian rảnh.
Trong căn phòng nhỏ cạnh bếp, Trạm Vũ đang dùng máy tính của cô lên mạng, chat QQ với ai đó, vừa thấy cô đi vào liền vội vàng tắt QQ, nét mặt thoáng vẻ bất an, có lẽ cậu sợ Quý Hiểu Âu trách mình chưa xin phép đã tự ý dùng máy tính của cô.
Song Quý Hiểu Âu hoàn toàn chẳng để bụng, cô xách hai túi đồ trong hộc bàn ra,