Trạm Vũ được Quý Hiểu Âu luôn nhớ tới lúc này đang nằm trong một khách sạn chui.
Khách sạn chui ở Bắc Kinh đa phần sử dụng tầng hầm hoặc nhà xây cá nhân của các căn hộ cũ ngày trước, chỉ được cải tạo bằng cách thêm vào các tấm ván gỗ ngăn cách giữa các phòng, chúng được dành cho những người tỉnh lẻ với giá thuê rất rẻ.
Từng bước đi từ không gian bên ngoài đầy nắng xuống lối vào tầng hầm, trước mắt Nghiêm Cẩn như tối sầm lại, giống như bất thình lình từ nhân gian rơi xuống một loại không gian thứ tư vô danh nào đó, mất vài chục giây thị lực của anh mới làm quen được với ánh sáng dưới này.
Lối vào như mê cung trước mắt chật chội chỉ đủ cho một người đi, cao chưa tới 2m4, Nghiêm Cẩn chỉ cần đứng thẳng lưng một chút cũng có thể va phải những đường ống bụi bặm trên đầu, hai bên lối đi là những cánh cửa phòng san sát.
Cả tầng hầm không được thông gió, hơi ẩm mốc và không khí vẩn đục mùi than khiến người ta hít thở không nổi.
Mở cánh cửa phòng mỏng manh trước mặt, Nghiêm Cẩn quay sang hỏi Lưu Vĩ đi bên cạnh: “Đại Vĩ, cậu có chắc người nó muốn gặp là tôi không?”
Lưu Vĩ nhe răng cười, nụ cười đó khiến vết sẹo trên mặt hắn biến dạng, trong mắt Nghiêm Cẩn càng thêm phần lén lút vụng trộm.
Hắn nói: “Anh Cẩn, em lừa ai chứ sao dám lừa anh! Vốn dĩ chuyện này chẳng phải do em quản lý.
Chỉ là đám anh em bên dưới sợ xảy ra chuyện không may mới tìm đến em.
Nó đã ở đây bốn, năm ngày rồi, không ăn uống, cũng không chịu vào bệnh viện, một mực chỉ yêu cầu nhất định phải gặp được anh, hỏi nó tìm anh làm gì nó không nói.
Em đành đi hỏi đại ca, đại ca bảo em mời anh đến.”
Nghiêm Cẩn liếc nhìn hắn ta, nét mặt Lưu Vĩ như cười như không cười, kiểu nói chuyện mang vẻ mờ ám rõ ràng, cố tỏ vẻ như bản thân hiểu hết mọi thứ dơ bẩn trên đời vậy.
Nghiêm Cẩn định nói gì đó nhưng lại thôi, cảm thấy bản thân không cần thiết phải thanh minh với loại người này làm gì.
Cánh cửa bằng gỗ dán bị hơi ẩm ăn mòn đến thay đổi hình dạng, anh đẩy không ra, Lưu Vĩ đã sấn sổ bước tới, đạp nó một cái thật mạnh, khi tiếng bản lề kim loại rẻ tiền cọ xát vào nhau khiến người ta ê răng thì cánh cửa cũng bật ra.
Không gian đằng sau không lớn, chỉ khoảng 3m2, đủ cho một chiếc giường đơn và một chiếc ghế dựa.
Nghiêm Cẩn đi vào, cơ thể vạm vỡ của anh chiếm trọn khoảng không ít ỏi đến đáng thương trước giường, khiến căn phòng chẳng còn dư một chỗ trống nào nữa.
Lưu Vĩ không theo vào, còn ra vẻ ân cần khép cửa lại.
Nghiêm Cẩn đánh giá không gian chật chội xung quanh, mọi thứ đều mù mịt, ngay cả chăn gối trên giường cũng như chiếc khăn lau không được giặt sạch, dơ bẩn cũ kỹ, nhăn nhúm vứt bừa bãi trên đó.
Nếu mái tóc đen kia không lộ ra ngoài, gần như chẳng thể nhận ra có người đang nằm bên dưới tấm chăn.
Dường như người đó đang ngủ rất say, vừa rồi tiếng đạp cửa chấn động như vậy cũng chẳng đủ đánh thức cậu ta.
Nghiêm Cẩn chau mày, bầu không khí nặng nề dưới tầng hầm này khiến anh khó chịu vô cùng.
Ở một nơi không khí vẩn đục nặng nề thế này mà có người còn dùng bếp điện xào rau, mùi cay khiến niêm mạc mũi anh nhói đau, thế là, anh hắt xì một cái thật vang.
Tiếng hắt xì lần này lại kinh động tới người nằm trên giường, cơ thể dưới tấm chăn rõ ràng cựa quậy một chút, mái tóc đen khẽ cử động, cậu ta quay mặt về hướng này.
Mặc dù Nghiêm Cẩn là người có mối quan hệ rộng, quen biết nhiều người, cũng ít ai có thể khiến anh hoảng hốt, song giây phút này anh vẫn không khỏi giật mình, quả thực có thể nghe thấy tiếng mắt anh rơi xuống sàn nhà đánh “cạch” một tiếng.
Trạm Vũ điển trai, ưa nhìn với gương mặt khả ái ai gặp cũng yêu đã hoàn toàn thay đổi.
Nhờ sở hữu ngoại hình xuất chúng nên bình thường dù có ăn mặc tuềnh toàng đến đâu cũng chẳng ảnh hưởng đến thần thái nơi cậu, rất nổi bật giữa đám đông, nhưng giờ đây hoàn toàn không còn như vậy nữa.
Gương mặt đang đối diện với Nghiêm Cẩn lúc này đầy những cục bầm tím và những vết máu đã khô, sưng vù như gương mặt của quỷ, mắt và miệng sưng to nhất, khóe miệng và khóe mắt phải được dán urgo, đặc biệt ở khóe mắt còn thấy được cả vết khâu bằng chỉ đen.
Lúc này Nghiêm Cẩn mới nhận ra sự tình rất bất thường, anh bình tĩnh lại, cúi xuống định kiếm chỗ ngồi.
Nhưng căn phòng chỉ có một chiếc ghế lại được trưng dụng làm bàn và tủ đầu giường tạm thời, trên đó có một cái bát đổ non nửa nước trắng, bên cạnh là nửa chiếc bánh mì đã khô quắt queo.
Bắp thịt trên mặt Trạm Vũ miễn cưỡng cử động.
Nếu đây là một nụ cười thì chắc chắn là nụ cười thê thảm, khó coi nhất trên đời.
Nghiêm Cẩn muốn hút thuốc nhưng rõ ràng đây không phải chỗ phù hợp, thế là anh lấy hộp thuốc ra rồi lại cất đi.
Không thể dùng cách bình thường để trấn áp bản thân, rõ ràng anh có phần thiếu tập trung.
Cuối cùng Trạm Vũ cũng mở miệng, giọng nói yếu ớt: “Anh à, cảm ơn anh đã đến.”
Thấy cậu đã thu lại lớp vỏ bọc gai góc như một chú nhím, bộc lộ vẻ đáng yêu dịu dàng của mình, còn mở đầu bằng việc gọi mình là anh, Nghiêm Cẩn gãi cằm, không biết thứ cảm giác đang lấn áp anh lúc này có được gọi tên là tiếc nuối hay không… nỗi tiếc nuối khi chỉ biết trơ mắt nhìn một tác phẩm nghệ thuật mĩ miều sụp đổ, vỡ tan tánh thành từng mảnh nhỏ.
Nghiêm Cẩn dùng mũi chân kéo chiếc ghế dựa duy nhất về phía này, anh thảy mẩu bánh mì vào bát rồi đặt cái bát xuống đất, xong xuôi mới ngồi xuống: hai chân hơi mở rộng, tay đặt trên đầu gối, lưng ưỡn thẳng.
Đến chính anh cũng không nhận ra rằng vô tình bản thân đã ngồi theo tư thế quân đội tiêu chuẩn… Hễ rơi vào hoàn cảnh xa lạ hoặc một trường hợp nằm ngoài kiểm soát của bản thân, quá khứ mà anh cố tình che giấu sẽ hiện nguyên hình, bán đứng những gì anh đã trải qua suốt mười mấy năm qua.
“Cậu nói đi, kêu tôi tới đây làm gì?” Cặp lông mày rậm của anh chau lại như sợi dây thừng, có vẻ vô cùng nôn nóng: “Phải nói thật, đừng có bày trò với tôi!”
Cả đời Nghiêm Cẩn thích nhất những gì sáng tỏ, minh bạch rõ ràng.
Tựa như mục tiêu được anh ngắm chuẩn từng milimet, viên đạn được bắn ra cuối cùng chỉ có hai kết quả, trúng đích hoặc không trúng đích, tuyệt đối không có kết quả thứ ba mơ hồ nào khác.
Lúc này ánh mắt anh nhìn thẳng vào Trạm Vũ, dưới ánh đèn nê ông trắng, cặp con ngươi trong mắt anh ánh lên thứ màu đen không thuần khiết, dường như có một sức mạnh xuyên thấu lạ lùng nào đó khiến kẻ đối diện có cảm giác trán, ngực và mí mắt phải gánh chịu một thứ áp lực nặng nề.
Rõ ràng Trạm Vũ không chịu nổi gánh nặng này, cậu quay đi, nhắm chặt mắt lại.
Lát sau, một giọt nước mắt tròn xoe chậm rãi chảy ra từ đuôi mắt cậu, cứ thế một giọt lại một giọt, nước mắt chảy nhanh chẳng mấy chốc đã biến thành dòng suối tí tách không ngừng nghỉ.
Bình thường Nghiêm Cẩn sợ nhất là ai đó khóc.
Dù là nước mắt phụ nữ hay nước mắt đàn ông đều khiến anh không chịu nổi.
Trình Duệ Mẫn từng nói chỉ cần anh trông thấy một vòi nước bị nhỏ giọt cũng cảm thấy đau như dao cắt.
Vậy nên khi anh nói, mặc dù chất giọng vẫn dữ dằn song ai cũng nhận ra chỉ là mạnh miệng mà thôi.
“Tôi còn chưa làm gì, cậu khóc lóc nỗi gì? Sao cậu cứ như con gái, hơi chút là rơi nước mắt thế.
Mạnh mẽ lên được không?”
Trạm Vũ càng khóc dữ hơn, không tạo ra tiếng nhưng nước mắt cứ thánh thót rơi không ngừng như vòi nước được mở van, thấm ướt cả chiếc gối đầu.
Đã đến nước này, Nghiêm Cẩn chẳng nỡ mỉa mai thêm nữa, anh cũng không quen an ủi người khác, đành mở hộp thuốc rút một cây, châm lửa.
Mùi thuốc lá tiến vào cơ thể, dịu dàng như được ai đó vuốt ve trái tim, lan tỏa từ phổi ra khắp các bộ phận khác, mọi thứ trở nên êm đềm hẳn.
Anh hút xong điếu thuốc, tình cờ ngẩng lên thì thấy Trạm Vũ đã thôi khóc, đang ngước mắt khỏi rèm mi ướt đẫm nhìn trộm mình.
Nghiêm Cẩn liền chìa hộp thuốc lá ra: “Cậu hút một điếu không?”
Trạm Vũ thoáng ngập ngừng rồi thò tay rút một điếu.
Nghiêm Cẩn bật lửa đưa tới trước mặt cậu, Trạm Vũ e dè rướn người sang, ghé vào ngọn lửa rít một hơi.
Thuốc lá được châm lửa, một làn khói xanh xám trôi ra khỏi bờ môi cậu, dường như ngón tay Trạm Vũ đang run lên nhè nhẹ.
Nghiêm Cẩn hỏi: “Đỡ hơn tí nào không?”
Trạm Vũ khẽ gật đầu rồi bất ngờ đổi thái độ hút một hơi thật sâu, liền bị khói thuốc làm sặc đến ho khù khụ, nước mắt đã khô lại thừa cơ rơi xuống.
Nghiêm Cẩn im lìm, anh lặng yên tựa vào ghế ngồi, tung hứng chiếc bật lửa trong lòng bàn tay, chờ đến khi Trạm Vũ hút xong điếu thuốc đó anh mới bỏ bật lửa vào túi áo.
“Nói chuyện được chưa?”
Trạm Vũ trốn sau làn khói, không chịu nhìn thẳng vào anh: “Được rồi.”
“Tìm tôi làm gì?”
“Giúp em với.” Giọng Trạm Vũ cất lên rất khẽ khàng, nhỏ đến mức người đối diện gần như chẳng nghe thấy: “Em không muốn làm nữa.”
Ba ruột Nghiêm Cẩn xuất thân quân đội, hơn nửa cuộc đời không sửa được bản tính nóng nảy, một câu không thuận tai liền nổi trận lôi đình.
Ngày trước Nghiêm Cẩn cũng thừa hưởng tính cách này của ba, hai ba con xấu tính không khác gì nhau.
Sau đó, mấy năm tôi rèn trong quân ngũ đã mài giũa kha khá góc cạnh của anh.
Nhưng dù thế, anh cũng chẳng nhớ bản thân đã bao giờ kiên nhẫn với đàn ông như lúc này hay chưa.
Chiều hôm đó, bằng sự kiên nhẫn hiếm có, Nghiêm Cẩn đã ngồi nghe hết câu chuyện của Trạm Vũ.
Trạm Vũ kể: “Học phí năm nhất đại học là đi mượn người ta, em vừa nhập học đã bắt đầu đi làm gia sư để trang trải sinh hoạt phí.
Lúc đầu không có kinh nghiệm, không dạy được học sinh cấp hai, đành dạy học sinh cấp một.
Năm nhất bài vở nhiều nên không đi xa được, chỉ có thể tìm học sinh quanh khu vực trường em, cạnh tranh gay gắt, chẳng kiếm được bao