Quý Hiểu Âu tới bệnh viện xử lý vết thương xong lại chạy tới đồn công an cho lời khai.
Người cảnh sát thẩm vấn cô khoảng ngoài bốn mươi, khuôn mặt công việc pha lẫn rất nhiều sự thiếu kiên nhẫn, ngữ khí cũng không mấy dễ chịu.
Khi ông ta hỏi đi hỏi lại Quý Hiểu Âu có quen đám người kia không, Quý Hiểu Âu vốn đang bình tĩnh bỗng òa khóc, khóc đến mất kiểm soát.
Khi mọi thứ đã trôi qua, cô nghĩ lại mới thấy hãi hùng, cảnh sát cũng đành quyết định dừng thẩm vấn cô, cuối cùng chẳng hỏi được gì.
Quý Hiểu Âu cứ khóc mãi, cảnh sát thấy vậy cũng tội nghiệp đành chở cô về tận cửa hàng.
Cửa hàng tối om như mực, nhân viên của cô đã về hết, cửa cuốn không kéo, cửa ra vào bị khóa chẳng chịt bằng đủ loại khóa dây.
Kính vỡ nát, cánh cửa chỉ còn trơ khung, mấy sợi khóa lủng lẳng trên đó khiến mọi thứ càng trở nên thê thảm hơn.
Quý Hiểu Âu mò mẫm công tắc bật đèn trần nhà.
Một cái chụp đèn bị hỏng sau kiếp nạn buổi chiều nên bóng đèn không được che chắn cứ thế rọi xuống không gian bên dưới.
Quý Hiểu Âu nhìn bàn tay phải đang đặt lên công tắc đèn của mình, làn da trên mu bàn tay trắng nhợt nhạt, gân xanh nổi rõ, móng tay cắt trơ trụi, các khớp đều khá to… Trước đây tay Quý Hiểu Âu không như vậy, ngày xưa ngón tay cô rất nhỏ, móng tay bóng mượt hồng hào, đây là vết tích sau vài năm làm thẩm mỹ gây ra.
Hồi mới khai trương, cửa hàng chỉ có Quý Hiểu Âu và Tiểu Vân, cô không thể không tự làm việc.
Mỗi ngày ngồi trên ghế thẩm mỹ suốt mười tiếng đồng hồ, ngón tay luôn thấm đầy dầu massage không khi nào được khô ráo, làn da đẫm nước đến trắng bệch, nhăn nheo, đầu ngón tay phải tiếp xúc với vô số hóa chất và mỹ phẩm đến mức mắc chứng viêm da tiếp xúc, lột da không biết bao nhiêu lần, ngứa ngáy phát điên mà không được bôi thuốc.
Mỗi ngày sau khi tiễn xong vị khách cuối cùng, hai tay cô đều đau nhức đến không nhấc lên được, phải ngồi nghỉ rất lâu mới đủ sức kéo cửa xuống mà đi về.
Quý Hiểu Âu nhắm mắt lại chẳng muốn nhìn nữa, cô tắt đèn, ngồi một mình trong căn nhà giữa đêm tối.
Ngoài cửa từng chiếc xe đến gần rồi lại đi thật xa, ánh đèn xe xuyên qua khung cửa, nhanh chóng để lại một hình vuông trắng nhờ trên tường, chợt lóe trên đống thủy tinh từng chứa những chất lỏng đầy mùi thơm giờ đây đã vỡ tan tành