Người đó gật đầu, mở cửa xe rồi nói với cô: “Chỗ này không tiện nói chuyện, cô lên xe đi.”
Quý Hiểu Âu không hiểu đã xảy ra chuyện gì, tuy vẫn còn rất hoài nghi nhưng vì bản thân đang đứng trước cửa đồn công an nên cô không hề sợ hãi, dợm bước đi vào.
Không ngờ một người đã ngồi sẵn ở hàng ghế phía sau, không ai khác ngoài Nghiêm Cẩn.
Quý Hiểu Âu quay người toan bỏ đi thì Nghiêm Cẩn đã rướn sang nắm lấy cánh tay cô.
“Quý Hiểu Âu, em đừng hồ đồ nữa, có giận đến mấy cũng để tính sau đi, ngoan ngoãn ngồi vào đây, mình nói việc công!”
Thực ra khi thấy anh, Quý Hiểu Âu yên tâm hơn nhiều, hoàn toàn không có ý giận dỗi gì cả.
Nhưng Nghiêm Cẩn lại nói vậy, cộng với cuộc gặp gỡ đêm qua, cô cảm thấy mình giận cũng chẳng có gì sai liền miễn cưỡng vùng vẫy rút tay ra khỏi sự đụng chạm của anh.
“Có gì cứ nói, sao phải động tay động chân?”
Bị cô đẩy ngã vào ghế, Nghiêm Cẩn ngồi im một chỗ, hồi lâu chẳng động đậy.
Quý Hiểu Âu nhìn sang, thấy anh nhắm tịt mắt, mặt mũi cau có thì không khỏi giật mình: “Anh sao đấy?”
Nghiêm Cẩn chống eo chầm chậm ngồi thẳng dậy, hít một hơi rồi chửi thề: “Mẹ kiếp, em mạnh tay vừa chứ!”
Anh có vẻ đau đớn thật, Quý Hiểu Âu liền không đanh đá nữa, còn quay sang nhìn anh thật kỹ: “Mặt mũi bơ phờ thế này, tối qua làm việc quá sức hả? Cũng đúng, tiểu biệt thắng tân hôn mà.”
“Mẹ kiếp!” Nghiêm Cẩn nghe mà phát điên, “Em vừa đi anh liền đưa người ta đến thẳng khách sạn rồi bận việc của em đến mãi nửa đêm, suýt chết vì uống nhiều…”
Lúc này “Tân Quang Thiên Địa” mới bước lên ngồi vào hàng ghế trước, nghe thấy câu này liền bật cười, quay lại nói với Nghiêm Cẩn: “Trông cô ấy cũng không phải loại con gái tâm cơ quái đản, sao lại có thể hành cậu ra bã thế này, đến mức phải mượn rượu giải sầu?”
Từ lúc để Quý Hiểu Âu chạm mặt Thẩm Khai Nhan tối qua, chẳng hiểu sao Nghiêm Cẩn lại tự thấy bản thân bỗng dưng như bị hạ thấp một bậc khi đứng trước Quý Hiểu Âu.
Anh không dám nặng lời với cô, liền trút ngay cơn giận lên “Tân Quang Thiên Địa”: “Im ngay đi!”
“Tân Quang Thiên Địa” vẫn mỉm cười, không để bụng chỉ khẽ nhún vai, rất có vẻ “người lớn không thèm chấp con nít”, anh dặn dò người tài xế ngồi cạnh: “Đi vòng vòng một lúc.”
Lúc này Quý Hiểu Âu mới xen vào hỏi được một câu: “Hai người làm gì vậy? Gì mà bí mật như xã hội đen thế?”
Nghiêm Cẩn liền nói với “Tân Quang Thiên Địa”: “Này mập, cậu giải thích với cô ấy đi.
Cô nhóc này không biết phân biệt gì cả, tôi mà nói không chừng cô ấy lại cho là tôi muốn hãm hại cô ấy.”
Người được anh gọi là “mập” không ai khác ngoài đồng chí công an Hứa Chí Quần.
Công an Hứa rất biết lý lẽ, phủ đầu ngay: “Tôi chẳng muốn xen vào chuyện của hai người đâu.”
Nghiêm Cẩn đành hắng giọng, dùng vẻ mặt nghiêm túc nói với Quý Hiểu Âu: “Anh có chuyện này muốn nói với em, em phải kiên nhẫn nghe anh nói hết, đừng có chưa đâu vào đâu đã nhảy bổ lên!” Nghe đến đây công an Hứa không nhịn được cười, Nghiêm Cẩn không quên trừng cậu bạn một cái mới tiếp lời: “Tối qua mấy tên đầu gấu công an tóm được, chúng đã thừa nhận chủ mưu chính là spa đối diện cửa hàng của em.
Chuyện này vốn rất đơn giản, theo trình tự bình thường, chỉ cần lấy khẩu cung xong là có thể đồng loạt khởi tố hình sự và dân sự, hoặc bản thân em tự tố cáo yêu cầu bồi thường…”
Nghe đến đây Quý Hiểu Âu sởn cả gai ốc, lông mày lông mi gần như dựng ngược cả lên: “Anh nói vậy là sao? Thế nào gọi là theo trình tự bình thường? À, đây là trình tự bình thường, thế trình tự bất thường là gì?”
Nghiêm Cẩn bất đắc dĩ, “Đó, thấy chưa, em lại cuống cả lên rồi.
Em kiên nhẫn nghe anh nói hết được không?”
Quý Hiểu Âu ra sức hít thở: “Nói đi.”
“Chủ nhân thực sự của spa đó không phải người bình thường, hắn có người quen trong tất cả các cơ quan ban ngành, nếu cứ để sự việc này được giải quyết theo hướng công khai, tương lai thế nào rất khó nói.
Hôm qua em bị thương không nặng, thậm chí còn chưa được tính là thương tích nên mấy tên kia cùng lắm chỉ bị giam giữ vài ngày là xong.
Còn chuyện đòi bồi thường kinh tế sẽ khó hơn nhiều, không chừng sẽ giống như nhiều vụ án khác, đến khi em kiện lên tòa thật, người ta sẽ nói rằng khẩu cung vụ này đã bị thất lạc.
Không có khẩu cung, em đòi kiện gì nữa?”
“Ý của anh là…”
“Quý Hiểu Âu, có lẽ lần này em phải chịu thiệt, chấp nhận giải quyết riêng với người ta thôi.
Chuyện khác anh không dám đảm bảo, nhưng có thể chắc chắn sau này họ sẽ không gây hấn gì với em nữa đâu.”
“Nghiêm Cẩn,” Quý Hiểu Âu cắn môi nói: