Quý Hiểu Âu đi chưa được hai phút, cảnh sát 113 đã tới.
Nhưng lúc này một bên đương sự đã chẳng còn ở đó, chỉ còn một người ở lại đảm bảo sẽ bồi thường tất cả tổn thất cho nhà hàng, không còn tranh chấp nào cần hòa giải, cảnh sát chỉ hỏi han theo quy định rồi nhanh chóng rời đi.
Nhà hàng cũng bắt đầu thu dọn chiến trường hỗn loạn.
Nghiêm Cẩn ngồi ở bàn sát cửa sổ ở khu vực hút thuốc, chờ quản lý nhà hàng mang danh sách tổn thất tới.
Ánh mắt đầy khinh thường của Quý Hiểu Âu trước lúc rời đi đã thức tỉnh anh, tỉnh táo lại để nghĩ xem có phải bản thân đã rất quá đáng hay không.
Giờ đây chỉ muốn hút một điếu thuốc để bình tĩnh trở lại, thuốc ngậm sẵn bên miệng nhưng mãi chẳng châm lửa được, tay anh đang run, run đến mức không sao có thể châm đúng ngọn lửa vào đầu thuốc nho nhỏ.
Đã bao năm qua anh chưa khi nào như vậy.
Nếu nói nguyên nhân thực sự khiến anh giận dữ đến thế thì sự thân mật của Quý Hiểu Âu và Trạm Vũ chỉ là giọt nước tràn ly chứ không phải lý do chính.
Lý do chính nằm ở bữa tiệc tối nay.
Khi đến dự, Nghiêm Cẩn cũng chưa biết mục đích Phùng Vệ Tinh mời mình bữa này.
Sau khi đồ ăn được dọn lên, rượu quá ba tuần, Phùng Vệ Tinh mới đi vào chủ đề chính.
Nhưng hắn cứ quanh co lòng vòng mãi, Nghiêm Cẩn phải lắng nghe hồi lâu mới hiểu hàm ý bên trong.
Phùng Vệ Tinh nói: “Cảm giác khi bị cắm sừng đúng là khó chịu nhưng cậu em cũng đừng để bụng, tống cựu nghênh tân mà.
Để tìm một người đẹp như KK quả không dễ nhưng ngoài kia thiếu gì con trai trẻ đẹp, cậu muốn thế nào cứ nói với anh.”
Nghiêm Cẩn đang cầm dao cắt xì gà, nghe hắn nói vậy, anh suýt chút cắt nhầm vào tay.
Nghiêm Cẩn chau mày hỏi: “Ai nói em bị cắm sừng? Liên quan gì đến KK? Vớ vẩn thế!”
Phùng Vệ Tinh hỏi: “KK còn làm phục vụ chỗ cậu không?”
“Khai giảng rồi, nó bận học nên tạm thời xin nghỉ.”
“Thế thì đúng rồi.” Phùng Vệ Tinh vẩy tay, nói với Lưu Vĩ: “Chú mày nói cho anh Cẩn biết đi.”
Lưu Vĩ nhìn sắc mặt Nghiêm Cẩn rồi nói: “Chắc anh Cẩn chưa biết, thời gian này MB nổi tiếng nhất, có giá nhất, được săn đón nhất ở khu phố bar sàn chính là KK.”
Bây giờ Nghiêm Cẩn đã hiểu rồi, anh giận tái mặt: “Nó lại quay về chỗ đó?”
“Dạ.
Hiện đang làm PB trong một quán bar.
Nó tốt mã nên chèo kéo được rất nhiều khách hàng, lại thơm lây nhờ anh Cẩn nên người trong nghề chẳng ai dám động vào, đến em cũng phải nhường nó ba phần.
Đúng rồi, nó còn bảo làm việc ở Một quán café vừa mệt vừa lâu có tiền, ai ngu mới chịu làm việc ở đó.”
Sắc mặt Nghiêm Cẩn càng sa sầm lại, “Bây giờ nó đang ở quán bar nào?”
“Đừng bảo mẹ.”
“Là cái gì?”
Phùng Vệ Tinh rút điếu xì gà khỏi miệng, đủng đỉnh giải thích: “Một quán bar cho dân đồng tính mới mở, tên là Đừng bảo mẹ, tối nào khách cũng đông như trẩy hội.
Anh nói này Tiểu Thập Tam, chuyện này cậu đừng bận tâm quá, loại ranh con này không cải tạo được đâu, vui chơi qua đường thôi, nó không đáng để cậu nổi giận.
Anh nghe nói lâu rồi cậu không đập phá, tránh xa thằng nhãi đó cũng tốt, chí ít cũng bớt lãng phí lòng tốt của mình.”
Nghiêm Cẩn đang giận sôi máu, anh lập tức đá phăng ghế ngồi rồi hùng hổ đạp cửa bỏ đi.
Anh nổi cơn lôi đình không phải vì Phùng Vệ Tinh và Lưu Vĩ hiểu nhầm Trạm Vũ là nam sủng của anh, còn là một nam sủng dám cắm sừng anh, mà anh giận Trạm Vũ lật lọng, giận cậu dễ dàng thỏa hiệp.
Lúc biết Trạm Vũ lại ngựa quen đường cũ, cơn giận trong người anh phun trào như núi lửa, kiềm nén không lên cơn ngay ở đó đã là sự khiêu chiến tối đa với khả năng khống chế của anh rồi.
Anh chẳng muốn can dự nữa, định nói hết sự thật cho Quý Hiểu Âu rồi mặc cô tự xử lý.
Không ngờ tìm đến nơi lại phải tận mắt chứng kiến cảnh tượng khiến anh sôi máu, anh không thể chịu được khi thấy Quý Hiểu Âu có hành động thân thiết như vậy với một thằng MB… Anh cung phụng, nuông chiều Quý Hiểu Âu bấy lâu vẫn chưa có được cô, thế mà lại để tên MB kia được lợi, và thế là cơn xúc động nhất thời đã gây ra cục diện rối rắm trên bãi chiến trường la liệt như bây giờ.
Nghiêm Cẩn hơi hối hận nhưng nghĩ lại dù có được trở lại nửa tiếng trước một lần nữa, có lẽ anh vẫn sẽ hành động như vậy.
Anh cúi mặt, đấu mắt với chiếc bật lửa dùng một lần trong cơn hối hận nửa có nửa không nên chẳng hề chú ý tới còn một cặp mắt tò mò cách đó không xa đang trộm quan sát mình, thậm chí còn lấy điện thoại chụp góc mặt nghiêng của anh.
Quý Hiểu Âu đuổi kịp Trạm Vũ ở một góc phố, mặc Trạm Vũ có vùng vẫy đến đâu, cô nhất quyết không chịu buông bỏ những ngón tay đang níu chặt gấu áo cậu.
Cuối cùng Trạm Vũ cũng bình tĩnh lại, Quý Hiểu Âu mở to mắt nhìn cậu lấy gói thuốc lá trong túi quần rồi châm lửa bằng chiếc bật lửa màu bạc cũ có logo của Dupont.
Động tác châm lửa thành thạo và rất đỗi tự nhiên, rõ ràng đó là hành động đã được lặp đi lặp lại vô số lần.
Đằng sau làn khói xám trắng, cậu ngước lên nhìn Quý Hiểu Âu, đôi mắt chưa khi nào tối tăm như vậy: “Chị muốn biết gì? Hỏi luôn đi.”
Quý Hiểu Âu đang run bần bật nhưng vẫn cố giữ giọng nói bình tĩnh nhất có thể: “Anh ta nói láo phải không? Trạm Vũ, anh ta nói láo phải không em?”
Cô đinh ninh mình đang nói chuyện bằng chất giọng rất đỗi chân thành, vậy mà Trạm Vũ lại cho rằng có đôi chút khinh bỉ ẩn chứa bên trong, nụ cười trên mặt cậu thêm phần lạnh lùng: “Vậy phải xem chị tin tôi hay tin anh ta.”
Quý Hiểu Âu nói: “Chị muốn em nói rằng anh ta đang đặt điều, anh ta nói không đúng sự thật.”
Trạm Vũ cười khẩy rất khẽ, khinh thường và thê lương, cả sự bất lực đều ẩn chứa trong điệu cười ấy, hoàn toàn trái ngược với độ tuổi hai mươi mốt của cậu: “Xin lỗi, anh ta nói đúng đấy.”
Quý Hiểu Âu bỗng có cảm giác trước mắt như bị phủ một tầng sương mù, mọi thứ trở nên