Không ngủ suốt đêm khiến cặp mắt Quý Hiểu Âu lộ rõ quầng thâm đậm màu trong gương.
Dù sao cô cũng đã ngoài 25, thiếu ngủ thế nào nhìn mặt là biết ngay.
Quý Hiểu Âu thở dài, thoa thêm chút kem che khuyết điểm lên quầng mắt.
Buổi chiều trước khi tới bệnh viện, Quý Hiểu Âu rẽ về nhà một chuyến.
Buổi trưa ba mẹ cô đều ăn cơm ở cơ quan, nhà không có ai.
Quý Hiểu Âu mở tủ quần áo chọn vài bộ đồ mặc thay đổi, đang định đóng cửa phòng thì bỗng trông thấy một chiếc áo vest của nam trên giá quần áo, đã được là lượt phẳng phiu, tem cửa hàng giặt là còn treo nguyên trên đó.
Cô lấy xuống thì phát hiện đây là chiếc áo Lâm Hải Bằng cho mượn để che vết máu hôm trước, vốn bị cô vo tròn nhét dưới đáy tủ.
Có lẽ bà Triệu Á Mẫn lúc dọn phòng đã tìm thấy, còn mang tới hàng giặt là giúp cô.
Quý Hiểu Âu đứng bần thần trước chiếc áo vest một lát, có lẽ mẹ cô không thể đoán được nguồn gốc chiếc áo vest nam này tới từ đâu.
Nghĩ lại sự việc xảy ra hôm đó, Lâm Hải Bằng cũng khá ra dáng đàn ông nên nếu cô cứ né tránh người ta mãi thế này thực sự không được rõ ràng cho lắm.
Nhưng Lâm Hải Bằng sẽ nghĩ thế nào về sự cố hỗn loạn hôm đó nhỉ? Sau một thoáng thất thần, Quý Hiểu Âu tỉnh táo lại, lấy áo vest nhét vào ba lô.
Không thể tay không đến bệnh viện được, thật may trong bếp lại có một nồi canh xương ninh cùng cẩu kỷ, đương quy sẵn ăn.
Công sức ninh canh suốt nửa buổi tối của bà Triệu Á Mẫn bị con gái dùng thìa múc đến cạn đáy cho vào cặp lồng giữ nhiệt.
Khi gần tới bệnh viện, cô còn mua thêm một giỏ trái cây.
Tay trái xách cặp lồng, tay phải xách giỏ trái cây, trên lưng đeo balo, Quý Hiểu Âu tìm đến khoa ngoại xương khớp nằm ở tầng bốn khu điều trị nội trú.
Thế nhưng đứng rất lâu ở bàn y tá cô cũng không tìm được tên của Nghiêm Cẩn.
Quý Hiểu Âu vò đầu bứt tai hồi lâu rồi chợt nghĩ ra, người như Nghiêm Cẩn sao có thể nằm ở khu điều trị bình thường được? Cô quay sang hỏi y tá: “Phòng bệnh dành cho cán bộ ở đâu?”
“Phòng cho cán bộ?” Cô y tá thoáng ngạc nhiên rồi khẽ mỉm cười, “Ý chị là phòng VIP đúng không?” Sau đó, cô gái hướng dẫn Quý Hiểu Âu thử đến tìm ở phòng yêu cầu phía đông của tầng 7 xem sao.
Lối vào khu yêu cầu được canh phòng, phải quẹt thẻ hoặc do nhân viên bảo vệ trực ở cửa ra mở mới được vào.
Quý Hiểu Âu đọc tên Nghiêm Cẩn nhưng không biết anh nằm ở phòng nào, giải thích cả nửa ngày nữ bảo vệ mới cho cô vào.
Phòng 706 của Nghiêm Cẩn là phòng bệnh một người, hành lang ngoài cửa đặt một hàng lẵng hoa và rất nhiều bó hoa cỡ lớn.
Bên trong phòng không thua gì khách sạn, đầy đủ phòng khách, phòng ngủ, nhà vệ sinh, tivi, tủ lạnh… Đáng tiếc thay, Nghiêm Cẩn không cách nào hưởng thụ những thứ này được.
Vết mổ của anh nằm ở sau lưng nên không thể nằm ngửa, chỉ được nằm sấp.
Người giúp việc nhà Nghiêm Cẩn mới thuê được mẹ anh cử tới phục vụ con trai.
Cô gái mới 19 tuổi, ngoài nhược điểm là cách ăn mặc hơi quê mùa thì nom cũng thon thả ưa nhìn ra phết, đẹp kiểu thuần khiết, chưa bị ô nhiễm bởi chốn thị thành.
Có thể thấy mẹ Nghiêm Cẩn đã tốn không ít tâm tư mới chọn được cô gái này, chỉ mong con trai biết quay đầu là bờ, trở lại với gu phụ nữ bình thường.
Cô nàng cũng là người thông minh, luôn miệng gọi Nghiêm Cẩn là “anh”, giọng nói ngọt ngào làm Nghiêm Cẩn mát lòng mát dạ, sống lưng băng kín làm anh không thể lộn xộn, chỉ có thể dùng tay xoa lên cặp má hây hây đỏ như trái táo khiến cô nàng đỏ mặt như cà chua chín.
Đến khi Quý Hiểu Âu gõ cửa đi vào, anh mới buông tay khỏi cặp “má lúm đồng tiền” lúng liếng kia.
Quý Hiểu Âu cúi mặt, đành coi như không thấy cảnh tượng phong lưu vừa xảy ra trước mắt, ngoan ngoãn ngồi trước giường, múc canh xương ra bát, thử nhiệt độ rồi dùng hai tay đưa tới trước mặt Nghiêm Cẩn, thái độ chân thành như phạm nhân đứng trước vành móng ngựa.
“Anh ăn đi, tôi nấu canh này cho anh thay lời xin lỗi.”
Nghiêm Cẩn quay sang nhìn dáng vẻ bẽn lẽn không khác gì cô vợ nhỏ của Quý Hiểu Âu, anh không quen với thái độ này của cô cho lắm, lại nhìn sang bát canh, không dám động vào: “Em đang đóng phim gì vậy? Anh không biết phải phối hợp thế nào nữa.
Canh này không bỏ thuốc chuột chứ? Dù anh cưỡng gian không thành, cũng chưa đến mức bị xử tử chứ?”
Quý Hiểu Âu quay lại liếc cô giúp việc, thấy cô bé đang cười trộm, liền dùng cặp mắt sắc lẹm của mình lườm cô nàng một cái, người kia biết điều nhanh chóng ra ngoài.
Thấy cửa phòng đã đóng kín, Quý Hiểu Âu mới nói: “Yên tâm đi, có bỏ thuốc tôi cũng không dùng thuốc chuột, tôi sẽ bỏ hormone phụ nữ.”
Nghiêm Cẩn lẩm bẩm: “Độc ác như lòng dạ đàn bà.” Ôm tâm trạng không sợ chết, Nghiêm Cẩn hạ quyết tâm ăn thử một miếng, thấy cũng ngon lành, liền lợi dụng tay Quý Hiểu Âu, múc từng thìa canh ăn đến hết sạch.
Ăn xong, Nghiêm Cẩn liền cảm thấy vết thương cũng chẳng còn quá đau nữa, tâm trạng khá hơn nhiều, bèn hỏi Quý Hiểu Âu: “Rốt cuộc em là ai? Sao cứ như bị người ta yểm bùa vậy nhỉ, mỗi lần gặp em là một loạt chuyện xui xẻo cứ thế kéo tới!”
Quý Hiểu Âu chịu đựng anh đã lâu, liền từ tốn đáp lại: “Anh còn có mặt mũi hỏi tôi câu này? Sao không tự hỏi chính mình xem? Ra đường không bị thiên lôi đánh trúng đã là ông trời nhân nhượng anh lắm rồi!”
Nghiêm Cẩn tủi thân vô cùng, “Anh làm gì sai? Đến mức em phải độc ác như vậy?”
Quý Hiểu Âu nói: “Anh đặt tay lên ngực tự hỏi bản thân xem.
Thực tế anh thích đàn ông kia mà, sao cứ nhập nhằng với tôi mãi thế, rốt cuộc anh có ý đồ gì?”
Nghiêm Cẩn thiếu chút đứng phắt dậy: “Đây là đàn ông chân chính nhé, ai bảo anh thích đàn ông?”
“Vậy anh giải thích đi, lần đầu gặp nhau, anh luẩn quẩn mãi với một người đàn ông để làm gì?”
“Lần đó anh bị người ta hại đấy! Sự thật không hề như em thấy đâu.”
“Bị hại à? Haha.” Quý Hiểu Âu cười vài tiếng giả tạo, “Vậy anh tiếp tục giải thích xem, lần tôi nhờ đưa tivi đến nhà Trạm Vũ, anh đi cùng anh chàng nào vậy?”
“Anh chàng nào nhỉ?” Nghiêm Cẩn ngơ ngác, trong một lúc một nhát anh không nhớ nổi cô đang nói đến ai nữa.
“Giả vờ ngây thơ hả? Chính là người mặc sơ mi trắng, trông rất ôn hòa ấy.”
“Em hỏi cậu ta hả? Cậu ấy à, haha…” Nghiêm Cẩn cười giòn giã: “Để khi nào có cơ hội sẽ giới thiệu cho hai người quen nhau, rồi em tự hỏi cậu ấy nhé.”
Đang nói chuyện thì một y tá mở cửa đi vào: “Chuyện gì vui mà cười lớn thế, Tiểu Nghiêm con cẩn thận, cười to quá làm rách vết thương đó.”
Có vẻ Nghiêm Cẩn rất sợ người đó, anh không cười nữa, chào bà là “y tá trưởng”, Quý Hiểu Âu cũng nhanh miệng chào hỏi.
Y tá trưởng là một người phụ nữ đứng tuổi, chừng khoảng ngoài năm mươi.
Bà vừa theo dõi chai nước truyền vừa xem vết thương, không quên mỉm cười hỏi Nghiêm Cẩn: “Cô gái này là người trong lòng con đúng không? Trông có vẻ hiểu chuyện và hiền lành quá, con may mắn đấy!”
Quý Hiểu Âu chưa thấy người y tá nào nói chuyện thẳng thắn như vậy, cô được khen đến đỏ mặt, không biết nên đáp lời thế nào.
Nghiêm Cẩn không cự lại, ánh mắt lộ rõ vẻ si mê: “Đẹp không hả cô?”
“Đẹp chứ.” Y tá trưởng nhìn Quý Hiểu Âu vẻ đánh giá, “Con gái Bắc Kinh chúng ta quả là rất khác biệt so với con gái vùng khác.”
Quý Hiểu Âu thắc mắc: “Sao cô biết cháu là người Bắc Kinh ạ? Cháu còn chưa nói gì mà.”
Y tá trưởng vẫn giữ nét mặt hiền hòa, cũng không để bụng kiểu nói chuyện thẳng như ruột ngựa của cô: “Ngày nào cô cũng gặp gỡ rất nhiều người, nếu đến cái này còn không nhận ra thì buồn cười quá.
Con gái Bắc Kinh sợ nhất bị chê là người không biết điều, dù có tủi thân hay tức giận cũng không nhỏ mọn.
Hơn nữa, khi đã yêu ai đó thì sẽ yêu đến chết, Tiểu Nghiêm không được bắt nạt người ta đâu nhé.”
Quý Hiểu Âu gật đầu lia lịa, những lời bà nói quả thực đã chạm đến trái tim cô.
Nghiêm Cẩn la làng kêu oan: “Con bắt nạt cô ấy? Cô ấy không bắt nạt con là con đã cảm ơn trời phật lắm rồi.
Nếu không phải tại cô ấy, con cũng không đến mức phải nằm ở đây thế này!”
Y tá trưởng chỉ coi họ như đôi tình nhân cãi cọ nhí nhố, bà vẫn mỉm cười: “Cái này không trách con người ta được, tại con quậy quá thôi.”
Một lúc sau vị y tá trưởng khéo miệng mới rời đi, Quý Hiểu Âu đậy nắp cặp lồng, lau dọn sạch sẽ vết canh rớt trên tủ đầu giường