Quý Hiểu Âu vẫn ngồi bất động ở đó thật lâu, nghĩ đi nghĩ lại những lời Nghiêm Cẩn nhờ chuyển cho mình, trong tâm trạng yêu hận đan xen cô bưng café lên nhấp một ngụm.
Hương vị đầu tiên là rất nhiều bọt sữa mềm mại và ngọt ngào, bọt sữa nhanh chóng tan ngay trên đầu lưỡi, thứ đọng lại là vị đắng và chua thuần khiết của hạt café.
Café đã nguội, vị chua và đắng càng đậm hơn, ngọt, đắng và chua luân phiên liên tục tựa như sự đối nghịch giữa mơ mộng và hiện thực.
Cô nhấp từng hớp nhỏ thưởng thức hương vị café, nụ cười trên môi cứ dần trở nên xót xa.
Cô nhớ có người từng nói ý nghĩa đằng sau ly Cappuchino là chờ đợi, sự thật lòng thật dạ, chờ đợi không thay lòng.
Phải chăng Nghiêm Thận đã cố tình gọi cho cô tách Cappuchino này? Cô hiểu sự lo lắng của Nghiêm Thận, hiểu tại sao Nghiêm Thận lần này khác hẳn hình ảnh Nghiêm Thận ngạo mạn lạnh lùng trong lần đầu gặp gỡ? Cô là con một nên có lẽ cả đời sẽ chẳng bao giờ hiểu được tình cảm anh em ruột thịt máu mủ như thế.
Và cả sự chờ đợi không thay lòng? Điều đó thực sự thử thách tình cảm của người hiện đại thời nay, thậm chí ngay bản thân cô cũng không tin vào chính mình, không biết có làm được không.
Trong thâm tâm Quý Hiểu Âu mong rằng sẽ không bao giờ phải chạm mặt Nghiêm Thận nữa.
Mỗi lần gặp gỡ người đó xong, cô đều hối hận bản thân không đủ mạnh mẽ, cứ để người ta chiếm thế thượng phong.
Nếu tạm thời cô chưa thể vượt qua nỗi sợ hãi với người ta thì cứ nên tránh mặt kẻo mất cả chì lẫn chài.
Nhưng thực tế lại không cho cô trốn tránh, chỉ vài ngày sau cô lại nhận được điện thoại của Nghiêm Thận.
Nhưng lần này chị nói giọng khách khí vô cùng: “Cô rảnh không? Hai chúng ta kiếm nơi nào đó nói chuyện nhé.
Xin lỗi vì vẫn là chuyện của Nghiêm Cẩn, tôi muốn nhờ cô việc này.”
Nghe thấy có liên quan đến Nghiêm Cẩn, trái tim Quý Hiểu Âu bắt đầu trở nên rối loạn nhưng cô vẫn che điện thoại để lén hít một hơi thật sâu, nhắc bản thân đừng bị mê hoặc bởi thái độ của đối phương, phải tỏ ra có giá một chút.
“Xin lỗi, tôi không ra ngoài được.” Cô dùng kiểu nói chuyện khá lãnh đạm trả lời Nghiêm Thận: “Nhưng chị có thể ghé qua cửa hàng của tôi, ba giờ chiều tôi tranh thủ được nửa tiếng dành cho chị.”
Nghiêm Thận lặng im, cuối cùng miễn cưỡng nói: “Ok, gặp cô chiều nay.”
Tuy miễn cưỡng cũng xem như Quý Hiểu Âu vừa ghi được bàn gỡ hòa trong mối quan hệ với Nghiêm Thận nhưng để đối diện chị, cô vẫn phải không ngừng cổ vũ bản thân mới giữ được hình ảnh bình thản ngày thường.
Để tránh bị nhân viên và khách hàng nghe được cuộc nói chuyện, cô mời Nghiêm Thận vào căn phòng nhỏ đằng sau cửa hàng.
Nghiêm Thận là người bộc trực, vừa an vị liền hỏi: “Tôi nghe nói cô rất thân thiết với cả nạn nhân và gia đình cậu ta phải không?”
Sự tình có liên quan tới Trạm Vũ, Quý Hiểu Âu liền trở nên cảnh giác, “Thì sao?”
Nét mặt Nghiêm Thận dửng dưng lạnh nhạt, “Nếu cô quen với họ thật, tôi mong cô có thể giúp khuyên giải họ vài câu, nếu thiếu tiền thì có thể thương lượng, chúng tôi sẽ gửi họ chút tiền, bảo họ đừng gây chuyện lung tung trên mạng nữa, nhất là trên weibo.
Làm loạn lên như vậy khiến ba tôi rất khó xử, vả lại cũng chẳng có ích gì cho vụ án của con trai họ.
Con trai họ là loại đàn ông thế nào chẳng ai lạ gì, đừng bày trò khiến hai bên đều mất mặt!”
Kiểu nói chuyện trịnh thượng thế này khiến Quý Hiểu Âu thấy phản cảm vô cùng, cô lạnh nhạt nói: “Mặc dù tôi không hiểu chị đang nói gì nhưng tôi tuyệt đối sẽ không đi làm thuyết khách cho chị đâu.
Nói sao đi nữa ba mẹ Trạm Vũ cũng là người bị hại, không những người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, thằng bé còn ra đi như vậy, có chuyện gì thê thảm hơn nữa không? Đứng ở lập trường của họ, có làm gì đi nữa cũng không gọi là quá đáng!”
Nghiêm Thận cũng ngay lập tức buông tiếng cười lạnh lùng: “Lập trường của cô thật khiến người ta rối não, rốt cuộc cô đứng về phe nào? Người bị hại? Suy cho cùng ai mới là người bị hại chứ? Anh tôi động vào ai mà tự nhiên trở thành tội phạm giết người? Ba tôi cả đời thận trọng, chỉ mong có thể rút lui một cách yên bình, bây giờ thì sao, giờ đây thanh danh tuổi già cũng chẳng giữ được nữa! Mẹ tôi là người luôn sống lạc quan, cuối cùng mới biết thế nào là thói đời nóng lạnh, cô có biết bà ấy đã xuất huyết não rồi không? Xuất huyết não từ lúc nghe lệnh bắt giữ anh tôi đến giờ vẫn nằm liệt giường, ăn uống vệ sinh đều phải có người phục vụ! Họ gây rối khiến vụ án của anh tôi trở thành một quả bom, chúng tôi đã đến nhờ cả ông bà nội mà không ai dám hỏi han một câu, sự phê duyệt của bên công an có phải quá tắc trách không? Họ đã hài lòng với kết quả này chưa? Hài lòng rồi chứ? Người bị hại hả? Chúng tôi mới là người bị hại đó!”
Quý Hiểu Âu im lặng thật lâu trước những câu hỏi dồn ép liên tục như súng liên thanh này.
Một bên là Nghiêm Cẩn, một bên là Trạm Vũ, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, cô thực sự không biết bản thân nên nói gì nữa.
Vài phút sau Quý Hiểu Âu mới lên tiếng: “Nếu đã vậy, chị tìm tôi để làm gì?”
“Cô đừng nghĩ nhiều.
Chỉ là tôi cảm thấy cô quen biết cả hai bên, vừa biết chuyện của anh tôi, lại không có mâu thuẫn gì với nhà bên đó.”
Quý Hiểu Âu lắc đầu: “Tôi luôn coi Trạm Vũ như em trai mình.
Nếu chị là tôi, liệu chị có thể ngồi trước mặt ba mẹ cậu ấy, bàn xem rốt cuộc tính mạng của con trai họ đáng giá bao nhiêu tiền không? Chị có làm được không? Có thể chị làm được nhưng tôi thì không!”
“Cô chưa thử sao biết là không làm được?” Nghiêm Thận nhăn mặt đến mức các bộ phận trên đó đều rúm ró lại, giây phút ấy gương mặt chị giống Nghiêm Cẩn đến lạ: “Thằng nhóc họ Trạm đó chẳng phải vì tiền nên mới bán thân sao? Dạy con như vậy, loại ba mẹ đó chẳng lẽ không động lòng trước đồng tiền? Chẳng qua chỉ là tiền nhiều hay ít mà thôi.
Thật lòng tôi chẳng muốn nói chuyện với hạng người ấy vì cơ bản chẳng biết được giới hạn của họ là bao nhiêu, có lẽ họ còn chẳng có giới hạn.
Nghèo sinh xấu, giàu sinh tốt, cô nghe câu đó bao giờ chưa? Thực ra tôi biết cô và cậu kia cũng có chút quan hệ tế nhị nhưng nếu anh tôi đã không chấp nhặt thì người ngoài cũng không tiện nói gì cả.”
Quý Hiểu Âu ngước mắt nhìn chằm chằm Nghiêm Thận hồi lâu, rồi lạnh nhạt hỏi lại: “Chị cố tình đến đây gây chuyện với tôi phải không?”
Có vẻ như Nghiêm Thận đã tỉnh táo hơn, phát hiện câu mình vừa nói thực sự có vấn đề bèn bảo: “Xin lỗi, dạo này tôi bị áp lực quá.
Tôi xin rút lại câu vừa nãy nhé.
Thực ra tôi không có ý gì khác, chỉ muốn nói với cô chuyện này, không biết nhà họ Trạm bị ai xúi giục, họ lập một tài khoản weibo chuyên đăng bài đâm chọt nhà tôi, đem hết tài sản của anh tôi tính lên đầu ba tôi, còn nói ba tôi can thiệp vào trình tự phá án bình thường của cảnh sát.
Họ biết weibo có sức ảnh hưởng lớn thế nào, trên mạng càng không thiếu những kẻ ăn không ngồi rồi chỉ lo thế giới chưa đủ rối ren! Bây giờ những kẻ đó lúc nào cũng chầu chực trên mạng chờ xem tin mới, cô có biết Ủy ban Kỷ luật đã vào cuộc rồi không? Chuyện này thật hoang đường! Sống trong giới quan trường vài chục năm có ai chịu được cảnh phải đứng trước đầu sóng ngọn gió bị điều