Rạng sáng sắc trời còn nhá nhem thường là lúc con người buồn ngủ nhất.
Khi Nghiêm Cẩn đang dựa vào tấm ván gỗ ngăn cách của buồng vệ sinh, mơ màng gần thiếp đi thì có tiếng kẻng.
Tiếng kẻng phá tan bóng tối của buổi rạng sáng, kéo Nghiêm Cẩn ra khỏi trạng thái nửa tỉnh nửa mơ.
Cơ thể anh lập tức căng lên như chuẩn bị tiến vào trạng thái chiến đấu.
Dựa vào độ sải bước theo tần suất bình thường, thời gian để anh đi hết 340m sẽ không vượt quá 3 phút 20 giây nhưng Nghiêm Cẩn lại có cảm giác đây là 3 phút 20 giây dài nhất cuộc đời mình, từng lỗ chân lông trên người đều như nở to ra vì hồi hộp.
Khi anh với bước đi vừa phải không nhanh không chậm đi tới cổng chính, nhìn thấy hình bóng người cảnh sát vũ trang, Nghiêm Cẩn hiểu rằng thành bại chính là vào thời khắc này, tâm trạng anh lại bình tĩnh lạ thường, cũng giống như mỗi lần chấp hành nhiệm vụ, không màng phía trước hỗn loạn thế nào, giây phút anh giương súng lên mọi điều trên thế giới đều trôi đi thật nhanh bên cạnh, thế giới của anh chỉ còn lại mục tiêu trong kính ngắm bắn.
Khi đã đứng trước cánh cổng anh thậm chí còn dừng bước, lấy ra chiếc bật lửa trong túi quần châm điếu thuốc lá ngậm trên môi.
Cả thuốc lá lẫn bật lửa anh đều lấy từ chủ nhân của bộ quần áo rồi tiện tay bỏ vào túi.
Anh thản nhiên rít một hơi thuốc xong mới ngước lên, nhoẻn miệng cười với đồng chí cảnh sát vũ trang trong phòng trực ban rồi hất cằm với cổng ra vào, ý bảo anh ta mở cửa.
Vị cảnh sát đó nhìn anh thoáng qua, sau đó chuyển tầm mắt rồi tiếp tục quay lại nhìn anh, lần này anh ta nhìn anh lâu hơn một chút.
Sắc mặt Nghiêm Cẩn không hề tỏ ra khác thường nhưng trái tim lại bắt đầu trở nên dồn dập, thầm nghĩ bản thân toi đời rồi.
Nhưng chính giây phút cảm nhận được trái tim sắp vọt lên tận cổ thì cổng xếp tự động kêu một tiếng báo động rồi từ từ di chuyển, mở ra khe hẹp đủ cho một người đi qua.
Về sau khi vị cảnh sát vũ trang đó nhớ lại giây phút này, sự do dự trong phút chốc của anh ta là vì thấy Nghiêm Cẩn lạ mặt nhưng chính dáng vẻ nghiêm trang và thái độ ung dung của anh đã khiến anh ta không cách nào coi người lạ mặt đối diện là một nghi phạm giết người được.
Sự phán đoán sai lầm trong phút chốc tạo ra một hành động sai trái, đó là nhấn vào nút mở cửa tự động.
Tận mắt thấy tự do ở ngay trước mắt chỉ cách mình chưa tới một sải tay, Nghiêm Cẩn cố gắng kìm lại niềm thôi thúc muốn chạy thật nhanh ra ngoài, anh không quên mỉm cười với đối phương rồi thong thả từ tốn bước qua cánh cửa.
Mãi đến khi chắc chắn rằng đồng chí cảnh sát kia không còn nhìn thấy mình nữa, anh mới co giò chạy bạt mạng, bỏ xa nơi đã giam cầm anh suốt hai tháng qua.
Nhờ bộ cảnh phục và câu nói “đi làm nhiệm vụ”, một chuyến taxi miễn phí đưa Nghiêm Cẩn tới khu trung tâm thương mại tấp nập nhất ở trung tâm thành phố.
Chỉ cần bên trại giam phát hiện anh mất tích, họ chắc chắn sẽ nhắm vào những nơi như nhà ga, bến xe khách và sân bay.
Bởi theo tư duy của người bình thường, chắc chắn đầu tiên phải là tìm cách tẩu thoát khỏi Bắc Kinh, nhưng anh sẽ làm ngược lại.
Có lẽ không ai nghĩ rằng một kẻ trốn trại sẽ to gan xuất hiện ở nơi đông đúc nhất thành phố.
Nhưng đứng giữa con đường xe qua xe lại tấp nập, cuối cùng Nghiêm Cẩn cũng hiểu thế nào là cảm giác mơ hồ không biết nên làm gì.
Giờ đây trên người anh chẳng có gì ngoài mấy đồng xu trộm được, gom góp lại cũng chưa tới ba đồng.
Lúc này đây anh chỉ muốn nhanh chóng cởi ra bộ cảnh phục bắt mắt trên người, ăn một bữa no nê rồi tìm một nơi đủ an toàn mà ngủ một giấc, mới có thể toan tính những bước đi tiếp theo.
Nhưng anh chẳng có nơi nào để đi.
Nơi thân thuộc với anh từ lúc sinh ra tới giờ, lần đầu tiên anh cảm thấy thành phố này xa lạ tới vậy.
Anh từng có rất nhiều bạn bè ở Bắc Kinh này, nhưng giờ đây anh không dám chắc ai mới là người đủ tin cậy, anh không thể mạo hiểm thử thách lòng người vào thời điểm này.
Những người có thể đặt niềm tin hoàn toàn chỉ có ba mẹ và cậu bạn thân nối khố Trình Duệ Mẫn mà thôi.
Song ba mẹ là nơi anh tuyệt đối không thể liên hệ bây giờ, biết đâu giờ đây ở đó đã cắm đầy cảnh sát mai phục rồi.
Nghiêm Cẩn lựa chọn tới trung tâm thương mại này là để lên công ty của Trình Duệ Mẫn nhưng còn chưa bước qua cửa ra vào, Nghiêm Cẩn đã trông thấy camera đang quay tròn trước cửa rồi.
Nghiêm Cẩn lạnh sống lưng, nhanh chóng lùi xuống khỏi cầu thang, cứ thế lùi bước cho tới đường phố tấp nập, chen vào đám đông.
Chắc chắn cảnh sát đã điều tra tường tận