Nghiêm Cẩn nghe tiếng bước chân băng qua khu ăn uống, tiếng mở khóa cửa, tiếng chuông gió leng keng, tiếng cửa cuốn bên ngoài được kéo lên rồi hạ xuống, sau đó không gian yên ắng hẳn, chỉ còn tiếng cười nói khe khẽ của bọn trẻ con hàng xóm vọng vào qua tấm rèm dày từ cửa sổ nhỏ hướng bắc.
Nghiêm Cẩn ngồi một lát, dạ dày bắt đầu khuấy đảo nhắc nhở anh thực tế là đã một ngày đêm không có gì bỏ bụng.
Anh đứng dậy, rón rén đi tới nhà bếp.
Trên bệ bếp có nồi cháo còn nóng bỏng tay, chứng tỏ vừa nấu xong.
Anh không thể chờ đến khi cháo tự nguội, bèn mở cửa tủ lạnh ra xem.
Bên trong tủ lạnh nhét đầy các sản phẩm dưỡng da, anh tìm rất lâu mới thấy vài quả trứng gà sống.
May thay anh tìm được trong ngăn kéo hai gói mì ăn liền chẳng biết từ bao giờ, vừa xé túi đã ngửi thấy mùi thức ăn để lâu ngày.
Nhưng dù chúng không ngon cũng giúp đầy bụng, xử lý xong hai gói mì ăn liền, Nghiêm Cẩn đi tắm nước ấm, xong xuôi mới cảm thấy các cơ quan bắt đầu vận hành bình thường trở lại.
Bấy giờ anh mới mở chiếc phong bì căng phồng kia ra.
Một điều hoàn toàn không tưởng với anh, trong phong bì đó là một xấp tiền mệnh giá 100 nhân dân tệ, đại khái cũng khoảng bốn, năm nghìn.
Anh xòe xấp tiền thành hình quạt, giơ lên trước mặt nhìn chúng hồi lâu, nụ cười bất lực dần hiện trên môi.
Cuối cùng chiếc máy tính và sợi dây mạng ở góc phòng đã thu hút sự chú ý của anh.
Đã lâu không được tiếp xúc với thế giới bên ngoài, anh tha thiết muốn biết tin tức hiện giờ như thế nào.
Tin rằng Quý Hiểu Âu sẽ thông cảm cho hành vi tự tiện của mình, Nghiêm Cẩn bèn ngồi vào bàn máy tính, bật nút khởi động.
Màn hình máy tính xuất hiện ảnh nền trời xanh mây trắng, anh lập tức truy cập vào trang tìm kiếm, nhập bốn chữ “Vụ án Trạm Vũ”.
Kết quả tìm kiếm xuất hiện đầy màn hình, gần như mỗi tiêu đề đều ghi rõ tên anh và Trạm Vũ.
Anh ấn bừa vài trang, chưa kịp đọc hiểu nội dung thì bất thình lình, điện thoại cố định của cửa hàng bỗng đổ chuông, Nghiêm Cẩn đành phải dừng tất thảy mọi hành động.
Chuông điện thoại đổ liên hồi, cuối cùng cũng im lặng.
Nghiêm Cẩn thở phào nhẹ nhõm rồi dần thả lỏng cơ thể.
Vừa định thần xem thêm vài bài đăng trên mạng thì cửa phòng trên hành lang bên ngoài hướng vào bên trong lại bị người ta gõ inh ỏi.
Một tiếng đàn ông cất lên: “Quý Hiểu Âu! Quý Hiểu Âu! Em có trong đó không? Hiểu Âu! Hiểu Âu! Em mở cửa đi!”
Máu trong người Nghiêm Cẩn đông cứng lại, anh vẫn ngồi ngây ra như phỗng, đến cả tiếng thở cũng ghìm xuống đến khó mà nghe thấy.
Tiếng gọi và tiếng đập cửa của gã đàn ông kia đột nhiên dừng hẳn, tiếp đó là giọng Quý Hiểu Âu, lần này cô nói to hơn âm lượng nói chuyện lúc bình thường.
“Lâm Hải Bằng, anh đang lên cơn điên gì ở đây?”
Giọng đàn ông: “Em đi đâu vậy? Tại sao không nghe điện thoại?”
“Tôi đi siêu thị, ồn ào như thế làm sao nghe thấy chuông? Anh vừa la hét cái gì?”
“Hôm nay em đã lên mạng đọc tin chưa? Bạn trai em bị truy nã rồi, em biết gì chưa? Gọi di động em không nghe, gọi máy cố định ở cửa hàng cũng không được, anh phải xin nghỉ đến tận đây thì thấy em không mở cửa hàng, còn đóng cả cửa cuốn, em bảo anh không lo sao được?!”
Quý Hiểu Âu hừ một tiếng, “Anh lo gì chứ?”
“Dĩ nhiên lo cho em.
Em xách gì mà nặng trĩu thế kia? Mau mở cửa để anh xách vào cho.”
“Bỏ tay ra, không cần anh giúp! Lâm Hải Bằng, anh đến đây để gặp tôi mà.
Tôi vẫn khỏe, mời anh về cho.”
“Ủa, Hiểu Âu, anh đã tới tận đây rồi, tốt xấu gì cũng phải mời anh vào trong uống nước chứ!”
Nghiêm Cẩn đi chân trần trên nền nhà lạnh ngắt, nhẹ nhàng mở cửa buồng không gây tiếng động rồi băng qua hành lang, chầm chậm đi tới đứng sau cửa chống trộm, áp sát vào bức tường.
Mắt anh quét nhanh một lượt căn phòng, không phát hiện tên đàn ông cơ hội nào.
Anh đành chậm rãi cử động các khớp ngón tay giống như những động tác được xử lý slow motion trên phim, cố gắng giảm âm lượng phát ra từ ngón tay đến tối đa.
Cuộc trò chuyện vẫn tiếp tục ngoài cửa.
“Lâm Hải Bằng, anh không thấy bản thân nhảm nhí à? Nếu ở nước ngoài tôi sẽ tố cáo anh tội quấy rối tình dục, cảnh sát có thể cấm anh không được tiếp cận tôi trong vòng 50m đấy!”
“Hiểu Âu, sao em lại không biết tốt xấu vậy nhỉ? Anh thật lòng quan tâm em mà.
Chuyện nhà họ Trạm ngày càng ầm ĩ, Nghiêm Cẩn sớm muộn cũng bị khép tội tử hình, anh ta bỏ trốn vậy càng bị xử nặng hơn thôi, em đừng có ngốc nghếch nữa!”
Giọng Quý Hiểu Âu đã mất hết kiên nhẫn, “Được rồi, tôi cảm ơn anh, anh mau về đi! Hôm nay tâm trạng tôi không tốt, kiên nhẫn có hạn, đừng ép tôi nói ra mấy lời khó nghe!”
Giọng nam bên ngoài cuối cùng không còn cất lên nữa.
Nghiêm Cẩn lặng im chờ đợi, có thể cảm nhận rất rõ từng phút giây đang trôi qua.
Một âm thanh bất thình lình vang lên chấm dứt không gian yên lặng, tiếng động đó chẳng khác nào trời long đất lở, là tiếng chìa khóa tra vào ổ rồi ổ khóa lạch cạch chuyển động.
Tay nắm cửa bị người ta vặn ngược lại, cửa hé ra một khe hở nhỏ.
Nghiêm Cẩn nín thở, chậm rãi giơ tay, chuẩn bị cho động tác đánh cùi trỏ.
Sau khi cửa mở, chỉ một mình Quý Hiểu Âu tiến vào.
Cô đóng cửa đánh rầm một tiếng, quăng túi nilon trên tay xuống đất, dựa vào cửa thở phào một hơi mới trông thấy Nghiêm Cẩn phủ phục trên tường không khác gì một con thạch sùng.
Quý Hiểu Âu ôm ngực, trợn trừng với Nghiêm Cẩn bằng ánh mắt đầy kinh ngạc, “Anh định làm…”
Chưa dứt lời, cô đã bị Nghiêm Cẩn bịt chặt miệng.
Nghiêm Cẩn kéo cô vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại mới thì thầm hỏi khẽ vào tai: “Hắn đi chưa?”
Quý Hiểu Âu vẫn giữ dáng vẻ thảng thốt, gật đầu như gà mổ thóc rồi lúng búng nói vài tiếng.
Nghiêm Cẩn bỏ tay xuống, vỗ nhẹ mặt cô thay lời an ủi: “Ai vậy? Bạn trai mới của em hả?”
“Liên quan gì tới anh?” Quý Hiểu Âu định thần lại sau cơn kinh ngạc, sờ lên đôi môi bị răng bặm vào đến đau nhức, cáu kỉnh lặp lại câu hỏi vừa bị gián đoạn: “Anh trốn sau cửa làm gì? Định giết người diệt khẩu hả? Hừ, chẳng phải anh không sợ bị người ta báo cảnh sát sao!”
Nghiêm Cẩn phì cười, tỏ vẻ “em chẳng hiểu gì cả” rồi gằn giọng bảo: “Anh – sợ - em – bị - liên – lụy – mà – thôi, hiểu không? Nếu hắn nhìn thấy anh, em sẽ bị gán tội chứa chấp tội phạm đó!” rồi véo má cô: “Đồ ngốc!”
Quý Hiểu Âu lườm nguýt rồi đẩy tay anh ra, quay người đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Nghiêm Cẩn cũng theo ra, thấy cô mở túi nilon, ném từng món đồ trong đó tới trước mặt anh.
Áo khoác lông vũ, áo lông cừu, quần thể dục, đồ lót, tất, một đôi giày thể thao, có cả một chiếc mũ lưỡi trai đen rộng vành.
Nghiêm Cẩn nhặt hai bộ quần áo lên xem rồi bật cười: “Số đo chuẩn đấy, nhất là quần lót, em tự dùng tay đo phải không?”
Quý Hiểu Âu mặc xác Nghiêm Cẩn, quay lưng về phía anh: