Chiếc đồng hồ để bàn kiểu cũ trong phòng bếp đã báo hiệu 12h đêm từ lâu, vậy mà Quý Hiểu Âu vẫn ngồi trước máy tính, liên tục click vào các trang web khác nhau.
Tuy việc thức trắng đêm qua khiến cơ thể cô hôm nay vô cùng rệu rã, song giờ đây Quý Hiểu Âu lại chẳng thấy buồn ngủ chút nào.
Sau khi thông tin Nghiêm Cẩn bỏ trốn khỏi trại tạm giam được tung ra từ chiều, mạng xã hội như nổ tung, nhất là weibo có tên là “Ba của Trạm Vũ”, 16h34 đăng một dòng trạng thái ngắn gọn, chỉ vỏn vẹn mười chữ “Rốt cuộc là bỏ trốn hay đã được thả ra?” Đến khoảng tám giờ tối khi Quý Hiểu Âu đọc được dòng trạng thái này, số bình luận đã lên tới hơn 30.000, vô vàn lượt chia sẻ lên tới hơn sáu chữ số.
Cô đọc qua mấy bình luận đầu tiên, nội dung không khác những sự việc tương tự, không ngoài vài kiểu: chửi nhà nước, chửi chế độ, chửi cảnh sát, sau đó là chửi Nghiêm Cẩn, chửi già trẻ lớn bé nhà Nghiêm Cẩn.
Những lời chửi bới và nguyền rủa phủ đầy màn hình, từng chữ giống như đạn bom chọc mù đôi mắt cô.
Quý Hiểu Âu ấn vào ngực trái, nơi đó nặng nề như bị đè ép bởi tảng đá nghìn tấn, khiến cô không sao thở nổi.
Từ ngày vụ án của Trạm Vũ bị công khai, cả cộng đồng mạng lẫn nhà họ Trạm và nhà họ Nghiêm đều có lập trường rõ ràng của mình trong vụ việc này, có lẽ chẳng một ai rơi vào tình thế khó xử như cô, đứng về bên nào cũng thấy có lỗi với bên kia.
Cô tắt máy tính lên giường, nào ngờ nằm xuống lại khó chịu vì không ngủ được, trái tim đập nhanh và rất nặng nề, hai bàn tay lạnh lẽo nắm chặt lấy nhau, đôi mắt mở thao láo trong đêm như đang chờ mong điều gì.
Ban đầu cô không hiểu mình đang chờ đợi điều gì, sau khi suy nghĩ cẩn thận, cô bỗng dưng ngồi phắt dậy.
Thì ra trong tiềm thức tin rằng Nghiêm Cẩn sẽ quay lại, nên cô đang chờ anh xuất hiện.
Tiểu khu ban ngày huyên náo đã chìm sâu vào trạng thái yên tĩnh bởi giờ là lúc mọi người đều đã say giấc, chỉ còn tiếng xe ngoài đường thỉnh thoảng chạy qua mới phá vỡ sự yên lặng này một cách ngắn ngủi.
Quý Hiểu Âu vùi mặt vào giữa hai đầu gối, cố ngăn dòng suy nghĩ miên man của mình.
Cô giữ nguyên tư thế đó cho đến khi nghe một tiếng “lạch cạch” vang lên.
Tiếng động rõ nét như vọng ra từ sâu trong lỗ tai cô.
Cô lập tức ngẩng lên, bốn bề xung quanh vẫn tối đen như mực, không có vẻ gì khác lạ.
Cô muốn nằm xuống nhưng cơ thể lại không nghe theo lý trí điều khiển, dường như trong người ẩn chứa một sức mạnh bí ẩn nào đó thao túng cánh tay cô, bắt nó kéo rèm cửa sổ.
Gió thổi cả ngày nay khiến nhiệt độ ngoài trời bây giờ thấp hơn nhiệt độ ban ngày tới mười độ, nhưng đổi lại là bầu trời rất trong.
Nhìn qua cửa sổ be bé kia, trời đêm trong vắt bên ngoài giống như miệng giếng, trên cửa sổ là hai chậu lan điếu tươi tốt, thân leo xung quanh dệt thành chiếc võng xanh biếc.
Cô đẩy “chiếc võng” đó ra thì thấy ở một nơi cách đó khoảng năm, sáu mét một ai đó đang đứng giữa trời.
Dưới bóng đêm bao phủ, đốm lửa vàng đỏ lúc sáng lúc tối.
Như bị đấm trực diện thật mạnh, nước mắt Quý Hiểu Âu bất ngờ tuôn trào.
Cô không dám nghĩ rằng Nghiêm Cẩn còn có thể xuất hiện ở đây nên mới khóc như vậy.
Cô vơ bừa áo khoác mặc tạm bợ lên người rồi mở cửa phòng ngủ chạy ra ngoài, suốt quãng đường không một lần dám chớp mắt, sợ nước mắt nhạt nhòa khi đứng trước mặt anh.
Lúc đứng bên ngoài cửa sổ, thấy phòng không bật đèn, Nghiêm Cẩn cứ ngỡ Quý Hiểu Âu đã về nhà.
Cảm giác hụt hẫng trong lòng biến thành làn khói bay bổng bên môi.
Nghe được tiếng bước chân anh vội quay lại, thấy Quý Hiểu Âu đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt, lại đang chạy về phía mình, điếu thuốc trên tay vì bất ngờ quá độ mà rơi cả xuống đất.
Quý Hiểu Âu đứng lại khi còn cách anh vài bước chân, hai người lặng thinh nhìn nhau trong chốc lát rồi bỗng dưng cô sà vào lòng anh.
Nghiêm Cẩn chấn kinh, ngơ ngác hồi lâu mới giang tay dè dặt ôm lấy cô.
Không biết vì lạnh hay tâm trạng kích động, người cô cứ run rẩy không ngừng, răng va vào nhau lập cập.
Âm thanh đó khiến Nghiêm Cẩn đau xót, anh bất giác siết đôi tay mạnh hơn nữa.
Rõ ràng Quý Hiểu Âu gầy đi, vòng eo vốn đã nhỏ xíu giờ không đủ một vòng tay, cảm giác ấm áp mềm mại đã trở nên xa lạ sau vài tháng chịu khổ trong kia khiến khóe mắt anh râm ran, song Nghiêm Cẩn vẫn chưa thôi cảnh giác với cảnh vật xung quanh, cúi xuống khẽ nói: “Vào nhà đã.”
Ánh mắt hai người lúc này cách nhau chưa tới 10cm, Nghiêm Cẩn thấy rõ nước mắt nhạt nhòa trên mặt cô.
Anh thoáng sửng sốt rồi cúi xuống hơi thấp, bế bổng Quý Hiểu Âu lên.
Khi đôi chân rời khỏi mặt đất, có một khoảnh khắc Quý Hiểu Âu đã lầm tưởng, dường như tất cả mọi chuyện xảy ra trong hai tháng trở lại đây đều chỉ là cơn ác mộng.
Chỉ cần cô mở mắt ra, cảnh tượng vẫn là dưới cơn tuyết dày đầu năm.
Nghiêm Cẩn bế cô vào nhà đặt lên giường, kéo chăn trùm lên đôi chân trần của cô.
Quý Hiểu Âu vẫn khép chặt đôi vai đang không ngừng run rẩy của mình.
Anh nhẹ nhàng kéo tay cô ra, kéo khóa áo khoác xuống, đặt đôi tay lạnh buốt của cô vào lòng mình.
Quý Hiểu Âu cúi gằm mặt khiến Nghiêm Cẩn không thể thấy rõ sắc mặt cô, chỉ trông thấy từng giọt nước mắt đang không ngừng nhỏ xuống chăn rồi lặng lẽ ngấm vào vải và biến mất không còn tung tích.
Anh đưa tay ra, muốn lau đi cho cô nhưng bỗng nhiên cô nắm lấy tay anh, vùi cả khuôn mặt vào lòng bàn tay to rộng đó.
Nghiêm Cẩn cảm nhận được sự ướt át trong tay mình, nghe tiếng nói ngắt quãng của cô như được vọng ra từ hang động rất sâu: “Giá mà… mọi chuyện… mọi chuyện đều không xảy ra….
Đều không xảy ra thì tốt…”
Nghiêm Cẩn nhìn cô rồi bật cười: “Nói gì ngốc nghếch thế? Em nhìn anh mà xem, anh chưa bao giờ ước một điều gì cả.
Cho dù chuyện gì xảy ra chăng nữa cũng phải nghiêm túc mà đối diện với nó thôi.”
Mọi động tác của Quý Hiểu Âu đều ngừng lại.
Khá lâu sau cô mới buông tay Nghiêm Cẩn, lau sạch nước mắt rồi ngước lên, gương mặt đã bình tĩnh trở lại.
Phải tới giờ cô mới nhận ra hình tượng đầu bù tóc rối của mình thật không ưa nhìn chút nào.
Mở chăn mới biết gấu áo ngủ chỉ che được tới giữa đùi, đôi chân dài của cô đang phơi bày ngay trước mắt Nghiêm Cẩn.
Ánh mắt quấn quýt nơi đó chẳng rời, Nghiêm Cẩn cười tủm tỉm bảo: “Bị nhốt trong đó hai tháng, toàn đàn ông là đàn ông, anh nghĩ có lẽ đến con chuột cũng là chuột đực mất.
Bây giờ em ăn mặc thế này đi qua đi lại trước mắt anh, chẳng phải ép anh phạm tội hả?”
Vốn Quý Hiểu Âu còn đang xấu hổ, nghe anh nói thế lại trở nên bình thản, cầm chiếc quần thể dục che cặp chân đi vào nhà vệ sinh trước mặt anh.
Đứng trong đó cô dùng nước lạnh rửa mặt, dùng mười ngón tay buộc gọn mái tóc dài lại.
Đến khi cô quần áo chỉnh tề trở ra, tuy không chút phấn son nhưng gương mặt trắng trẻo vẫn toát lên vẻ kiều diễm, như bông hoa đào nở rộ, khiến Nghiêm Cẩn say mê đến thất thần.
Cô ngồi xuống kế bên Nghiêm Cẩn, nắm bàn tay trái của anh, áp mu bàn tay lên má mình, “Anh đã tìm được người cần tìm chưa?”
Nghiêm Cẩn không vội trả lời, anh dùng tay phải rảnh rỗi lấy ra bao thuốc lá, ngậm một điếu rồi hỏi: “Được không?”
Xưa nay Quý Hiểu Âu luôn ghét người hút thuốc, mặc dù thích dáng vẻ hút thuốc của Nghiêm Cẩn, cô cũng chỉ thích ngắm mà thôi.
Cô ghét ngồi cạnh người hút thuốc, nhất là ở trong spa khắp nơi đều là vải vóc này, mùi thuốc lá