Lấy được địa chỉ của mẹ Trạm Vũ từ chỗ luật sư Chu, Quý Hiểu Âu phải rất vất vả mới tìm được nơi ở hiện tại của bà.
Đó là một căn nhà một tầng ở Thành Nam, có khoảng bảy, tám gia đình sống cùng khu.
Sân giăng dây thép chằng chịt, phơi đầy quần áo và chăn mền, cô phải cúi người đi dưới một bộ đồ lót màu sắc sặc sỡ mới tới được lối đi chính.
Khu này tuy hơi bừa bộn nhưng cũng khá sạch sẽ.
Lý Mĩ Cầm sống trong căn nhà ở phía Đông.
Đứng trước cửa, Quý Hiểu Âu giơ tay chần chừ hồi lâu mới dám gõ nhẹ lên tấm gỗ.
Bên trong có tiếng đáp lời, sau đó là tiếng bánh xe lăn trên nền đất, cánh cửa hé mở, bà Lý Mĩ Cầm xuất hiện trước mắt Quý Hiểu Âu với mái tóc bạc phơ.
Lý Mĩ Cầm ngước lên nhìn người mới tới, nhưng Quý Hiểu Âu lại có cảm giác bà không nhận ra cô, bởi cả khuôn mặt lẫn cơ thể bà đều không có bất cứ động thái nào cả.
Nếu nhận ra cô, bà sẽ không bình thản như vậy.
Giả sử Lâm Hải Bằng thường xuyên ra vào căn nhà này, với tính cách của anh ta, không đời nào anh ta không nói cho họ biết quan hệ giữa cô với Nghiêm Cẩn.
Quý Hiểu Âu nhìn bà thật kỹ, cuối cùng cô đã tìm được nguyên nhân.
Đôi mắt Lý Mĩ Cầm giờ đây đã không còn nhìn rõ được nữa.
“Cô ơi.” Quý Hiểu Âu rụt rè lên tiếng, “Cháu là Quý Hiểu Âu.”
Cô đã chuẩn bị tinh thần cho cơn lôi đình của Lý Mĩ Cầm, chuẩn bị tinh thần sẽ bị bà đuổi đi, thế nhưng khóe miệng bà chỉ hơi run lên rồi xoay bánh xe lăn đi vào nhà: “Vào đi, ngoài trời gió to.”
Quý Hiểu Âu theo vào.
Cô không dám ngồi lên ghế, chỉ dám đứng cách Lý Mĩ Cầm một quãng xa, đánh giá căn phòng đơn sơ này.
Đồ dùng sơ sài, chỉ có một chiếc giường, một tủ quần áo đơn giản, vài chiếc ghế dựa, bên cạnh cửa sổ kê một bàn học, trên mặt bàn la liệt bát đũa thìa cốc.
Tuy không gian hơi chật chội nhưng thông thoáng và sáng sủa hơn nhà cũ nhiều, bốn bức tường sơn trắng phau, thậm chí còn ngửi được mùi vôi ve thoang thoảng.
Di ảnh của Trạm Vũ có gài vải đen được đặt trên mặt tủ kệ, trên đó ngoài bát hương và hai đĩa hoa quả, còn có một bọc vải vuông vức, nhìn theo kích thước, đó chắc hẳn là hộp đựng tro cốt.
Quý Hiểu Âu ngước lên nhìn vào bức hình, chàng trai bảnh bao cũng lặng lẽ nhìn cô, những mảnh ký ức đã dần trở nên mơ hồ bỗng cuồn cuộn tuôn trào.
Cô bỏ túi xách xuống, đi tới trước tủ kệ, thắp một nén nhang cắm vào bát hương, lẩm bẩm cầu nguyện một lát.
Khi cô làm vậy, bà Lý Mĩ Cầm đã đi tới trước giường, cố gắng cúi xuống mò mẫm dưới nệm như đang tìm vật nào đó.
Quý Hiểu Âu bước tới, “Cô cần tìm gì để cháu giúp ạ?”
Lý Mĩ Cầm đứng thẳng dậy, vẫy tay với cô, “Tiểu Quý cháu lại đây.”
Quý Hiểu Âu bước lại, ngồi xuống trước mặt, đặt tay lên đầu gối bà: “Cháu ở đây ạ.”
Lý Mĩ Cầm mò mẫm nắm lấy tay cô, đặt vào trong đó một tấm thẻ ngân hàng, “Cháu hãy đem tấm thẻ này về đi.”
Quý Hiểu Âu cúi xuống, trong tay cô giờ đây là một tấm thẻ ghi nợ của ngân hàng.
“Đây… đây là gì thế ạ?”
“Trong thẻ có một trăm tám mươi ngàn.
Lần trước cô nằm viện, các người đã mang số tiền này tới, giờ thì đem về đi, cô không cần!”
“Nhưng đây là tiền để cô phẫu thuật mà.”
Lý Mĩ Cầm nở nụ cười đầy thê lương, “Khi đó cô liều mạng muốn sống tiếp là vì Tiểu Vũ.
Giờ Tiểu Vũ không còn nữa, cô sống để làm gì? Cô không cần tiền, tiền chẳng gì tốt cả.
Nếu không vì tiền, Tiểu Vũ đã không dấn thân vào con đường đó.
Cháu mang về đi, Tiểu Quý, sau này cháu cũng đừng tới đây nữa!”
“Cô à…”
“Tiểu Quý, cô biết cháu là người tốt, nhưng cứ nhìn thấy cháu, cô lại nhớ tới tên hung thủ kia.
Cô sợ vứt thẻ này đi chẳng may ba Tiểu Vũ tìm được nên đành giấu dưới nệm, nhưng tối nào cũng vậy, nó như chiếc bàn là, nóng đến mức làm cô không thể ngủ được.
Nghĩ đến khoản tiền này là của tên súc sinh hại Tiểu Vũ, cô chỉ hận không thể cắt nát nó ra.
Cháu đi đi Tiểu Quý, cầm thẻ đó và đi đi, đừng để cô gặp lại cháu nữa!”
“Cô hãy nghe cháu nói, chắc chắn chuyện này có uẩn khúc cô à.
Nghiêm Cẩn không đời nào hại Tiểu Vũ, anh ấy không phải người xấu, anh ấy không làm vậy đâu…”
“Mắt cô tuy sắp mù nhưng bản thân cô không ngu ngốc.” Lý Mĩ Cầm cắt ngang lời cô, “Cô sẽ đợi, sẽ mở to mắt đợi tới ngày tên giết người đó bị tử hình!” Tuy không có thần nhưng mắt bà sáng lên lạ lùng.
Giọng bà không quá cao, nói cũng rất chậm nhưng nhấn mạnh từng chữ như thể mang theo nỗi căm hận thấu xương tủy.
Chiếc thẻ đó bị Quý Hiểu Âu nắm chặt trong bàn tay, bốn cạnh sắc như dao khứa vào da thịt.
Cô đành đứng dậy, khẽ gật đầu: “Vậy được rồi, trước khi tìm ra hung thủ, cháu sẽ không tới đây nữa.”
Hôm đó thời tiết thật dễ chịu, ngoài trời nắng xuân ấm áp, cây cối xanh mướt thích mắt.
Vậy mà khi ngồi vào ghế lái, Quý Hiểu Âu lại thấy người rét run, ngón tay cũng lạnh cóng.
Bàn tay bấu chặt vào vô lăng đến trắng bệch, cô cứ ngồi đờ đẫn như thế thật lâu mới rút điện thoại trong túi, bấm số gọi cho May.
“Chị May, chị có thể giúp em làm một việc không? Trong những người em quen, chỉ có chị phù hợp đóng vai bạch phú mỹ nhất, chị có thể đều đặn quyên góp cho người ấy một khoản tiền không?”
May lắng nghe cô kể lại đầu đuôi câu chuyện rồi nói: “Được, chuyện này chị có thể giúp em nhưng bây giờ bà ấy đã chẳng còn niềm vui nào để sống tiếp nữa, em có chắc bà ấy sẽ nhận tiền quyên góp và giúp đỡ từ một người lạ không?”
Quý Hiểu Âu ngẫm nghĩ câu chữ một lát mới đáp: “Có câu này, em biết nói ra không phù hợp lắm, nếu mạo phạm chị, mong chị tha lỗi cho em.
Chị à, trước đây chị vượt qua giai đoạn khó khăn nhất thế nào thì hãy dùng cách đó giúp đỡ bà ấy nhé.”
Ở đầu dây bên kia May lặng đi hồi lâu mới trả lời: “Thôi được.”
Khi trở lại Một phần ba, nhập mật mã két sắt là dãy số 040812, Quý Hiểu Âu lại nghĩ đến May.
Thực lòng cô rất tò mò về chuyện của May nhưng cô có thể nhận ra đối với chị ấy, đây có lẽ là nỗi đau cả đời cũng không thể chạm vào, bất cứ hành động nào có ý gợi lại vết thương trước kia đều là quá tàn nhẫn.
Có những người coi nỗi đau là một phần của cuộc đời mà giấu vào lòng, nếu không chính bản thân họ cũng bắt đầu sinh nghi liệu bản thân đã thực sự từng yêu.
Đã có lần cô cũng nghĩ nếu bản thân gặp chuyện như thế sẽ ra sao.
Nghĩ thật lâu, cuối cùng cô cho rằng bản thân sẽ giống như khi bà nội qua đời, điên cuồng giải tỏa hết nỗi đau trong lòng rồi đứng dậy lau khô nước mắt, cố gắng sống thật vui vẻ, sẽ không chôn vùi bản thân trong chuyện đã qua đến mức không thể tự kiểm soát.
Con người không thể sống mãi trong hồi ức, dù sao cũng sẽ phải từ biệt quá khứ, hướng tới tương lai.
Quý Hiểu Âu ở lại Đường Cô suốt một tuần không về Bắc Kinh.
Đã ký xong hợp đồng với công ty của Cao Dương, giá cả cũng hợp lý, nhưng cô phải đảm bảo bữa tiệc từ thiện sau một tuần nữa phải hoàn toàn thỏa mãn yêu cầu của đối phương.
Quý Hiểu Âu có rất nhiều việc phải làm từ nhập hải sản, mua rượu đến thực đơn món ăn, việc nào cô cũng đích thân giám sát, sợ sơ suất sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng.
Cao Dương nói với cô, nhờ có sự giúp đỡ của May, tiết mục cuối cùng của bữa tiệc tạm thời sẽ được đổi thành một bài hát của dàn hợp xướng của giáo hội.
Quý Hiểu Âu đứng giữa sảnh chính tầng một, nhìn thế nào cũng cảm thấy những món đồ trang trí đắt tiền nhưng lạnh lẽo của nhà hàng, mang đậm phong vị giàu sang thành thị hoàn toàn không phù hợp với không khí trang nghiêm và thiêng liêng của tôn giáo.
Vì vậy cô lập tức liên hệ với bên bán rèm, yêu cầu họ nhanh chóng sản xuất một vài tấm rèm vải kiểu châu âu.
Hôm bữa tiệc chính thức diễn ra, rèm vải được treo lên khiến phong cách tầng một hoàn toàn thay đổi, ai nấy đều không khỏi bất ngờ.
Vải mềm che đi tấm kiếng và cột La mã với những đường nét cứng cáp, mặt bàn trải khăn đen bày chùm nến lớn, đèn trong sảnh được tắt hết chỉ còn ánh sáng từ nến khiến sự phân chia giữa ánh sáng và đêm tối trở nên mơ hồ, cả nhà hàng giống như cung điện yên tĩnh hoa lệ.
Đến tiết mục hát của dàn đồng ca, ánh nến chiếu lên gương mặt long lanh của các cô gái, tiếng đàn piano du dương, giọng hát uyển chuyển giàu cảm xúc mềm như tơ, vỗ về màn đêm đen, vỗ về thần kinh thép được tạo thành từ áp lực thành phố.
Gần như tất cả mọi người đều đặt những ly rượu hay chiếc điện thoại đang cầm trên tay xuống, tiếng hát đó có năng lực đặc biệt khiến họ giật mình thầm nghĩ dường như bản thân đã đánh mất thứ gì đó.
Trạng thái khó gọi tên này khiến trái tim mỗi người dần trở nên trống rỗng.
Quý Hiểu Âu lúc này rón rén lui ra ngoài, một mình cô chậm rãi bước lên boong tàu ở tầng cao nhất.
Gió trên biển rất mạnh, cuốn tung tà váy cô khiến tấm vải đen tung bay như một lá cờ.
Tiếng hát dưới đại sảnh văng vẳng vọng tới như âm thanh đến từ tầng cuối cùng của mây, mờ mịt và xa thẳm.
“Nghiêm Cẩn, anh thấy không?” Cô hướng về Bắc Kinh mà lẩm bẩm, “Em làm được rồi! Một phần ba nhất định sẽ thịnh vượng như xưa, anh cứ yên tâm nhé.
Thượng đế không buông bỏ chúng ta nên anh cũng tuyệt đối đừng bao giờ tự vứt bỏ chính mình, em tin nhất định sẽ có ngày hung thủ sa lưới trả lại sự trong sạch cho anh!”
Sau buổi tối hôm đó, Một phần ba đang trên đà sụp đổ bỗng chốc sống lại như một kỳ tích.
Không ít các vị khách tham gia bữa tiệc từ thiện là quản lý của các công ty lớn, còn có cả quan chức chính phủ.
Không gian đặc biệt ở Một phần ba, và cả hương vị mới mẻ của các món ăn gây ấn tượng rất lớn