Nhà hàng món Âu họ hẹn gặp nằm ở phía Đông Bắc ở tầng một trung tâm thương mại.
Trình Duệ Mẫn tới trước, quan sát kỹ hoàn cảnh xung quanh.
Nhà hàng có hai tầng, tầng một là bàn café và bàn tròn, bên dưới tầng một là tầng hầm, có một khoảng không gian bố trí quầy bar, kê vài bộ sofa khá riêng tư, còn lại là toilet, phòng thay đồ và nhà kho.
Nhà hàng đóng cửa lúc 11h đêm nhưng qua 10h hầu như không còn khách, cả khu vực nhà hàng món Âu chỉ còn hai bàn khách ở khu vực bàn tình nhân rất nổi bật.
Bởi vậy Trình Duệ Mẫn dễ dàng tìm được bức tranh “Đêm đầy sao” của Van Gogh được treo ở góc trong cùng của nhà hàng, anh ngồi vào ghế ngay bên dưới bức tranh, quay lưng ra cửa.
Hiếm khi nào giờ này còn có người đi vào nhà hàng, phục vụ uể oải đi tới nhắc: “Thưa anh, nhà hàng sắp đóng cửa rồi ạ.”
“Vâng.” Trình Duệ Mẫn ngước lên mỉm cười đáp, “Tôi đang đợi bạn, không ảnh hưởng đến giờ đóng cửa của nhà hàng đâu.”
Anh gọi một chai nước khoáng, thuận tay rút một cuốn tạp chí trên giá đựng cạnh cửa, mở ra rồi liếc qua đồng hồ đeo tay, 22h25 rồi.
Anh quay người, kín đáo gật đầu với Quý Hiểu Âu đang ngồi ở bàn ngay sát cửa.
Quý Hiểu Âu cũng khẽ gật đầu ra hiệu mình đã chuẩn bị xong xuôi.
Điện thoại của cô đã bật sẵn chế độ quay video, hướng thẳng tới cửa ra vào, mọi việc diễn ra ở cửa đều lọt vào ống kính của cô không sót chi tiết nào.
Cô đeo tai nghe, ôm ly trà sữa, giả vờ là một khách hàng đang xem phim trên điện thoại.
22h30, cửa nhà hàng hé mở, có người ló đầu vào trong.
Dây thần kinh khắp người Quý Hiểu Âu căng lên, rón rén bấm nút quay video.
Nhưng người đó chỉ nói hai ba câu với nhân viên phục vụ đứng ngay sát cửa, nghe phục vụ nói nhà hàng sắp đóng cửa thì đi luôn.
22h35, lúc này trung tâm thương mại đã vô cùng im ắng, yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng bước chân từ xa đến gần bên ngoài cửa ra vào.
Quý Hiểu Âu phải hít thở thật sâu mới làm bản thân trấn tĩnh lại được.
Nhưng tiếng chân bước từ gần lại xa dần rồi biến mất, hóa ra chỉ là người đi ngang qua.
Kiểm tra đoạn video vừa rồi, vì không đủ sáng nên không thấy rõ được mặt người, Quý Hiểu Âu cúi xuống chỉnh lại, chuẩn bị chuyển sang chế độ chụp đêm.
Chính vào lúc cô cúi xuống, cửa nhà hàng mới khẽ hé mở, không có bất kỳ một tiếng động nào.
Một bóng người mặc áo khoác có mũ màu đen quần cũng màu đen nốt chậm rãi xuất hiện từ ánh đèn hơi tối bên ngoài nhà hàng.
Đó là một người đàn ông hơi gầy, vóc dáng không cao lắm, đầu đội mũ lưỡi trai, nửa trên khuôn mặt giấu trọn trong bóng tối nhưng nửa dưới khuôn mặt, mũi, môi, cằm lại thấy được khá rõ.
Quý Hiểu Âu không ngẩng lên, qua điện thoại cô cũng nhìn được trọn vẹn từng cử động của người này.
Phục vụ chẳng biết đã đi đâu mất, không ai ra đón hắn, hắn cũng không đi vào trong, chỉ đứng im trước cửa, lẳng lặng theo dõi như một pho tượng sáp.
Nhưng qua màn hình điện thoại, Quý Hiểu Âu có thể cảm nhận được dường như một hơi thở lạnh lùng đang tấn công mình, khiến cô dựng tóc gáy.
Cô không khỏi liếc mắt về phía Trình Duệ Mẫn ngồi cách đó không xa.
Trình Duệ Mẫn vẫn ngồi im, cũng không quay lại, dường như không hề phát hiện động tĩnh sau lưng mình.
Trong lúc đó tên mặc đồ đen đã nhấc chân đi tới, tiến thẳng về vị trí của Trình Duệ Mẫn.
Nhưng trên đường đi từ chỗ hắn đang đứng tới bàn ăn dưới bức tranh – nơi Trình Duệ Mẫn đang ngồi bắt buộc phải băng qua vị trí của Quý Hiểu Âu.
Quý Hiểu Âu cố bình ổn trái tim đang đập điên cuồng của mình, bằng một động tác kín đáo khó lòng phát giác, cô khẽ chuyển hướng điện thoại, nhìn chằm chằm từng cử chỉ của người đàn ông mặc đồ đen trên màn hình đến quên cả chớp mắt.
Hình ảnh gã mặc đồ đen ngày càng được phóng to trên màn hình, gương mặt hắn cũng trở nên rõ ràng hơn.
Quý Hiểu Âu bỗng có cảm giác cái mũi, cái miệng của gã ta khá quen, nhưng bệnh quên mặt khiến cô không nhớ nổi đã từng gặp người có khuôn mặt thế này ở đâu.
Thế rồi một giây tiếp theo, hình như chiếc mũ làm vướng tầm nhìn, hắn kéo cao chiếc mũ lên làm lộ ra nửa khuôn mặt bên trên, lọt cả vào tầm mắt Quý Hiểu Âu.
Đôi mắt cô trợn tròn, ngẩng phắt lên theo bản năng…
Không ngờ lại là người quen!
Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đó, cả người như bị đông cứng, đại não trống không, chỉ còn vài chữ không ngừng khuấy đảo bên trong.
Là hắn?
Tại sao lại là hắn?
Giây phút này, mọi khúc mắc trong lòng cô đều được giải đáp!
Hiểu được Trạm Vũ tại sao lại quen người này.
Hiểu được người cuối cùng Trạm Vũ gặp gỡ lúc còn sống là ai.
Hiểu được tại sao Phương Ny Á lại giao cho cô số QQ đó.
Hiểu được Phương Ny Á vì lý do gì phải giả điên.
Cô đứng phắt dậy chỉ vì muốn hỏi hắn một câu, hai mạng người đều nằm trong tay hắn! Hắn đã giết hại hai mạng người? Vì sao chứ?
Gã mặc đồ đen vốn đang hoàn toàn chú ý tới Trình Duệ Mẫn, nhưng hành động đột ngột của Quý Hiểu Âu lại thu hút sự chú ý của hắn.
Khi nhìn thấy Quý Hiểu Âu, khuôn mặt hắn lộ vẻ hoảng hốt tột độ.
Nhưng bước chân chỉ dừng lại một lát, hắn coi như không quen biết cô, băng qua, vẫn tiến về phía trước.
Song lúc này mục tiêu của hắn không còn là Trình Duệ Mẫn nữa, hắn rẽ vào lối rẽ bên phải rồi đi xuống cầu thang.
Cầu thang đó nối xuống tầng hầm của nhà hàng.
Hắn đi rất nhanh, thoắt cái đã đi hết cái cầu thang, biến mất khỏi tầm mắt của Quý Hiểu Âu.
Quý Hiểu Âu chạy đuổi theo, thậm chí không kịp cầm theo chiếc điện thoại trên mặt bàn.
Lúc đó cô quên mất rằng có Trình Duệ Mẫn đi cùng.
Trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Không thể để hắn trốn thoát! Tiểu Vũ, chị Ny