Hôm sau Thành Vu Tư khôi phục lại biểu tình mặt than đừng ai đụng vào tôi. Nếu không phải ngày hôm qua bị hôn kịch liệt, vết thương ngoài miệng bị cắn còn chưa mất đi, Cảnh Lâm Lâm thật sự sẽ nghi ngờ hôm qua có phải mình nằm mơ không.
Lúc này cô và anh nắm tay nhau đi bộ trong sân trường, đang chuẩn bị đi ăn cơm. Bọn họ thu hút rất nhiều sự chú ý, đương nhiên mục tiêu chính của người qua đường vẫn là Thành Vu Tư.
Cảnh Lâm Lâm cúi đầu nhìn tay của hai người nắm chặt với nhau, cô mỉm cười.
Thành Vu Tư đem tất cả động thái của cô vào trong mắt, khoé miệng anh cong lên.
Cảnh Lâm Lâm: “Thành Vu Tư, sao anh thích em vậy?”
Thành Vu Tư: “Anh thích cuồng ngược.”
Cảnh Lâm Lâm: “…”
Cô không phục, nói: “Như vậy, anh lặp lại lần nữa, anh thích em.”
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý! Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện