Chuyển ngữ: Trầm Yên
........................................!
Sở Tê trắng đêm không ngủ là thật, nhưng tỉnh ngộ lại là lời nói vô căn cứ, tất cả đều do hoàn cảnh xa lạ và vết thương gây ảnh hưởng đến.
Hắn biết rõ sau khi Thần quân tĩnh dưỡng một đêm, mặc dù thần lực không thể khôi phục trọn vẹn, nhưng dù chỉ thêm một tí xíu cũng đủ để đối phó với con mèo nhỏ mình đây.
Trước kia ở trong cung hắn từng nghe nói câu "Không việc thiện nào hơn biết sai chịu sửa".
Thần quân đàm kinh diễn giáo, tiêu kiếp hành hóa, tất nhiên cũng sẽ phổ độ trí tuệ chúng sinh, nhận sai trước hẳn là đúng nhất.
Sở Tê làm chuyện gì cũng rất nghiêm túc, cặp mắt kia quả thực có một loại phúc hậu vô hại trời cho, trong trẻo sạch sẽ, mặc kệ hắn nói gì cũng đều toát ra sự ngây thơ chân thành tha thiết.
Thần quân cũng không ngủ cả đêm, chuyện xảy ra ở sơn động luôn bất thình lình nhảy ra cắt ngang quá trình điều tức của y.
Nguyên đêm không khôi phục nổi một tầng công lực.
Trong lòng y biết không giết người này sẽ khó mà tiêu bớt nỗi hận bị giam cầm, cần phải giải quyết một cách dứt khoát nhanh chóng, loại bỏ nó mới có thể sảng khoái.
Nhưng vừa đối mặt, thằng nhãi này thế mà lại tự mình nhận sai, chặn đứng cơn tức giận dâng đầy của y trước ngực, tiêu không bớt, nuốt không trôi.
Gương mặt Thần quân âm u, đạp nước mà đến, đứng thẳng bên cạnh hắn.
Sở Tê không hề ngẩng đầu, phương hướng quỳ của đôi chân lại thay đổi, vững vàng nhích sang đối diện với y.
Dáng người hắn mảnh khảnh, dưới lớp vải dệt bạch y mỏng có thể thấy rõ hình dạng xương sườn hai bên.
Nhỏ xíu một cục, cúi rạp dưới chân Thần quân, không đáng giá nhắc tới.
Nhưng chính vật nhỏ không đáng giá nhắc tới như vậy lại phạm phải tội nghiệt ngập trời, giam cầm y tại sơn động hai ngày.
Năm ngón tay của Thần quân siết chặt, xương cốt ma sát đến phát ra tiếng.
Sở Tê tỳ trán trên mặt đất nghe thấy tiếng động này, con ngươi xoay chuyển, thầm nghĩ chẳng lẽ Thần quân cũng giống cẩu Hoàng đế, cảm thấy hắn nhận sai không có thành ý?
"Ngươi nói ngươi sai rồi." Thần quân cất lời hỏi hắn: "Vậy ngươi nói xem, ngươi có nên chết hay không?"
Sở Tê suy tính một chút, suy bụng ta ra bụng người.
Nếu mình hỏi người khác như vậy mà đối phương trả lời rằng đáng chết, thì nhất định Sở Tê sẽ không chút do dự tiễn kẻ đó đi chầu trời.
Vì thế hắn trịnh trọng nói: "Tiểu Thất cho rằng, dù mình có tội, nhưng tội không đáng phải chết."
"Ồ?" Giọng điệu Thần quân không nghe ra vui giận, cao cao tại thượng, để lộ cảm giác lương bạc bễ nghễ: "Nói thử xem, tội của ngươi không đáng chết chỗ nào?"
Sở Tê nói lý đúng sự thật: "Vấn đề khác không nói, chỉ riêng việc hoan hảo Long Dương, cá nước thân mật, Thần Phàm giao hợp này, không phải Thần quân cũng hưởng cực lạc sao? Dù rằng ngoài miệng nói không muốn, nhưng ngài đặt tay lên ngực tự hỏi xem, thân thể có từng nói nửa tiếng không......"
"Bịch!"
"Ùm --"
Hắn còn chưa nói hết câu, Thần quân bỗng vung tay áo.
Sở Tê không kịp đề phòng, thân thể bị một lực lượng khổng lồ hất bay, rơi thẳng xuống hồ nước lạnh đầu xuân.
Nhiệt độ nước trong hồ dưới vực này rất thấp, hồ nước sâu không thấy đáy, lạnh băng tới tận xương.
Sở Tê bất ngờ bị sặc mấy ngụm nước, giãy giụa ngóc đầu lên, tóc đen như mực dán trên gương mặt trắng nõn, vết sẹo có vẻ nhạt bớt trong giá lạnh, tựa vết rạn trên vật báu, càng thêm sáng trong, lại chứa vài phần mỹ lệ tàn khuyết.
Làn da đã trắng giờ càng trắng hơn, mái tóc đã đen nay càng đen nhánh, cũng càng sáng ngời tinh khôi có thần.
Hắn run run, đôi môi run rẩy, liều mạng bơi về bờ.
Thần quân thờ ơ lạnh nhạt, đợi hắn bơi tới gần bờ lại vung tay áo.
Trong nháy mắt, Sở Tê tiếp tục bị hất bay ra giữa hồ.
Hắn bị sặc ho hai tiếng, không thuận theo, không buông tha, cũng không ngẩng đầu lên, liều mạng bơi vào bờ.
Khoảnh khắc gần chạm được tới bờ, hắn lại bị ném văng ra ngoài lần thứ ba.
Toàn thân Sở Tê lạnh như băng, hai tay gần như không cách nào cử động.
Hắn cạn kiệt sức lực, gắng gượng giữ vững cân bằng trong nước, trong thái độ dần dần xuất hiện oán khí.
Hàm răng bị đông lạnh va lập cập vào nhau, hắn lớn tiếng kêu: "Ta nói sai ư?! Thân thể của chính ngươi là cái dạng gì, ngươi dám nói mình không hiểu rõ sao? Ngươi có động eo hay không? Có dám thề với trời hay không?"
Gương mặt Thần quân đỏ lên, ngực bị lửa giận thiêu đốt đến đau đớn.
Năm ngón tay y tách ra thành móng vuốt, Sở Tê lập tức bị một lực lượng vô hình kéo lên bờ, rơi uỵch xuống bên chân y.
Y phục không hợp với thân thể dán sát lên thân hình mảnh khảnh càng trở nên không phù hợp.
Sở Tê thở gấp vài tiếng, nỗ lực nhấc tay ôm lấy chính mình, gắng gượng cắn răng, lại vẫn nghe thấy tiếng hai hàm răng va chạm.
"Gàn bướng hồ đồ." Thần quân gằn từng câu từng chữ, năm ngón tay tích tụ lực lượng khổng lồ: "Hôm nay không giết ngươi khó mà tiêu bớt nỗi hận trong lòng."
Dù thần lực của y chỉ khôi phục chưa được đến một tầng, nhưng uy áp xuất hiện trong nháy mắt kia vẫn khiến người ta không thở nổi.
Sở Tê ngẩng mặt, nhìn bàn tay đẹp kia phóng đại trước mắt, chụp mạnh lên đỉnh đầu y.
Trong mắt hắn bỗng trào ra hận ý ngập trời: "Ngươi là cái thể loại thần gì? Bảo hộ ai? Cầm thứ công chính nào?!"
Tay Thần quân khựng lại, nhìn ra oán khí đã thành hình trên người hắn, còn chứa hắc khí tràn đầy, lập tức biến sắc.
Thiếu niên này chẳng qua mới chỉ 17-18 tuổi, lại có hận ý chấp nhất đến vậy.
Nếu giết hắn thật chỉ sợ oán khí sẽ ngưng kết, hóa thành Lệ Quỷ.
Y đối diện với hai mắt Sở Tê, đang nhíu mày chần chờ, chợt thấy lòng bàn tay đau xót, lập tức rụt tay về.
Quả nhiên một mũi tên sắc nhọn đã ghim vào bàn tay y, chỉ chút nữa thôi sẽ đâm thủng mu bàn tay.
Vừa ngước mắt lên, thiếu niên đã té ngã lộn nhào lao thẳng vào trong rừng.
Đó là mũi tên Sở Tê tự rút ra từ bả vai, hắn bẻ gãy phần đuôi cánh, giấu mũi tên nhỏ kia trong tay áo để phòng thân, lại không ngờ sẽ phải dùng trên người Tư Phương Dịch.
Thần quân cái chó má gì.
Hắn vừa nhấc đôi chân bị đông cứng chạy như điên vừa nghĩ thầm: Ta coi ngươi như đại bảo bối, thế mà ngươi lại ruồng bỏ ta như giày rách.
Một khi đã vậy thì đừng trách lòng ta tàn nhẫn.
Ngày nào đó gặp lại, nếu ngươi rơi vào thế yếu, ta chắc chắn sẽ không thương tiếc, lấy xuống cái đầu trên cổ ngươi.
Sở Tê chạy như bay, gió lạnh thổi qua y phục ẩm ướt, các khớp xương đều bị đông lạnh đến đau nhức, hắn lại không dám dừng chân ngơi nghỉ chút nào.
Mãi đến khi y phục không hợp với người kia gây ra chuyện xấu, bị hắn giẫm chân lên, cả người ngã uỵch xuống đất.
Sở Tê kêu rên một tiếng, giá lạnh tê dại mài mòn thân thể đau đớn.
Hắn bị ngã đến ngốc người một lúc, trước mắt biến thành màu đen.
Chờ tới khi màu đen rút đi, hắn bỗng thấy có một quả màu xanh lá rơi xuống trước mặt.
Sở Tê thoáng sửng sốt, lập tức vươn tay nâng quả kia lên ôm vào lòng.
Hắn ngẩng đầu xem xét, thấy một cây đại thụ cành lá tốt tươi, không biết là chủng loại thần tiên gì mà ngay đầu xuân đã mọc đầy quả trám, quả nào cũng lớn, một tay khó hái.
Nhìn qua hình như chưa chín, nhưng nếu sau này không ra được thì ở đây cũng không lo không có cái ăn.
Sở Tê không đợi lâu, ôm quả kia chạy thêm một lúc.
Nhìn thấy một hốc cây đen nhánh, hắn khựng bước, quỳ sụp xuống, khom lưng bò vào.
Động này rất lớn, thừa chỗ giấu mình hắn.
Sở Tê trốn vào xong, lòng bàn tay cọ cọ quả trám, để tới gần mũi khẽ ngửi, không có mùi gì, há miệng cắn một miếng.
Chua quá.
Mặt hắn lập tức chun lại.
Còn nước còn tát, chờ quả trám chín, cắt ra phơi khô hẳn sẽ ăn được khá lâu.
Vừa rồi bắt con chim kia, chưa ăn được mấy miếng đã bị quăng mất, lúc này bụng dạ hắn đói cồn cào, nhưng thứ này thật sự quá chua, hắn cắn mà răng cũng mềm nhũn.
Không dám tiếp tục cắn, hắn chỉ đành liếm láp chỗ vừa cắn ra lỗ hổng, miễn cưỡng để miệng mình bận rộn.
Trước kia thời điểm không có gì ăn, một miếng thịt hắn cũng có thể liếm rất lâu, mãi đến khi tìm được đồ ăn khác mới dám ăn luôn.
Nếu trong tay không có gì thì thật sự không thể tự tin nổi.
Một thân hình nho nhỏ bỗng chui vào, là một con sóc màu xám.
Nó ôm một mầm cây nhỏ nhảy nhót chạy vào, vừa ngẩng đầu lên liền mắt to trừng