Chuyển ngữ: Trầm Yên
............................................
Đây ngược lại là một kinh nghiệm cực kỳ quý giá.
Nếu không nghe hắn chính miệng nói ra, chỉ bằng dáng vẻ tung tăng nhảy nhót lúc trước của hắn thì đúng thật ai cũng sẽ coi hắn là người mình đồng da sắt, những vết thương đó đều là giả.
Nhưng mặc kệ kinh nghiệm này quý giá đến mức nào, việc nói năng hùng hồn đầy lý lẽ nhận đồ vật của ai đó chính là đồ vật của mình cũng có chút không biết xấu hổ.
Thần quân không chấp nhặt hắn, y nắm lấy cổ tay đang ôm mình của Sở Tê, nói: "Cẩn thận kẻo đụng vào vết thương trên vai."
Mỗi lần hắn duỗi tay ôm Thần quân, quả thực đều đụng đến vết thương trên vai.
Sở Tê nhìn y một lát, sau khi xác định y thật sự suy nghĩ cho mình, mà không phải đơn giản chỉ vì không muốn bị ôm, liền mặc cho y kéo tay mình ra.
Hắn ngồi trên giường, Thần quân đi tới trước bàn, cầm bình nhỏ màu xanh lá hắn đang thèm nhỏ dãi lên.
Ánh mắt Sở Tê lập tức tập trung vào đó.
Chẳng lẽ y nhận ra hắn muốn nó nên định giấu đi?
Hắn ngờ vực trong lòng, cân nhắc xem nên đoạt lấy hay trộm đi...
Thần quân lại quay trở về, mở ra lòng bàn tay trắng mịn, bên trên là một viên thuốc màu đen: "Uống thứ này rồi ngủ một giấc, sẽ hạ sốt."
Sở Tê cúi đầu, hé miệng ngậm lấy viên thuốc kia.
Cánh môi mềm mại chạm vào đường chỉ tay sinh mệnh của Thần quân, lưu lại cảm giác ẩm ướt khó mà vứt bỏ.
Thần quân dời tay ra sau lưng, ngón tay cái cọ qua nơi bị đụng đến ở lòng bàn tay, muốn hủy diệt xúc cảm kia.
Y cầm lọ thuốc giảm đau lên, lắc nhẹ trước mặt Sở Tê như dụ mèo, nói: "Nếu muốn thứ này thì phải ngoan ngoãn nghe lời.
Đợi sau này rời khỏi Thần điện rồi, ta sẽ cho ngươi một lọ."
Vừa dứt lời y liền nâng tay áo, Sở Tê trơ mắt nhìn bình nhỏ màu xanh lá kia biến mất trong không khí, không biết bị giấu đến nơi nào.
Thần quân hỏi hắn: "Nghe hiểu không?"
Sở Tê không cam lòng trừng mắt lườm y một cái, bò đến cuối giường, giũ chiếc chăn đã được gấp gọn ra, bá chiếm giường Thần quân, trùm chăn lên đầu ngủ.
Sói con dã tính khó thuần, muốn hắn nghe lời hiển nhiên không phải chuyện ngày một ngày hai là có thể thành công.
Thần quân không nổi giận.
Y đứng đó một lúc lâu, cúi người dém chăn cho thiếu niên.
Viên thuốc kia có tác dụng an thần, Sở Tê cũng không tức giận quá lâu, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Thời điểm ngủ say hắn thích nằm nghiêng cuộn tròn thân mình.
Mới lơ đãng một chút đã lại đè lên vết thương trên bả vai.
Hắn ngủ không biết trời trăng gì, nhưng Thần quân lại vài lần phát hiện, thuận tay lật hắn về vị trí cũ.
Một giấc này ngủ đến khi mặt trời lên cao.
Sở Tê mơ màng tỉnh giấc, vẫn còn thấy lâng lâng như đang trên mây, xương cốt toàn thân nhức mỏi.
Đây là trải nghiệm giấc ngủ hắn chưa bao giờ có, thậm chí lúc tỉnh lại buồn ngủ quá còn có thể nằm thêm một lúc.
Nơi ở của Thần quân Tư Phương, giường của Thần quân Tư Phương, hương vị của Thần quân Tư Phương, sạch sẽ thuần túy, thanh đạm thư thái.
Sở Tê ôm chăn hưởng thụ thêm một lát thì bụng dạ cồn cào biểu tình, không thể không bò dậy.
Đi ra ngoài tìm một vòng, không tìm thấy tung tích Thần quân, nhưng lại gặp Thanh Thủy và đệ tử Cung Đại A mới trở về từ dưới chân núi.
Bọn họ vừa nói vừa cười đi về phía này, người nào cũng đội mão ăn mặc chỉnh tề, khí phách hăng hái.
Sở Tê thì ngược lại, y phục không vừa người, giày không vừa chân, tóc tai bù xù, trên mặt đầy sẹo, liếc qua chẳng khác gì thằng nhóc điên không biết chạy từ đâu ra, không hề hợp với uy nghiêm của Thần điện.
Mấy người nhìn thấy hắn, tiếng cười đùa đột nhiên im bặt, nhỏ giọng bàn tán.
Thanh Thuỷ đi tới, vẻ mặt phức tạp, nói khẽ: "Ngươi không ngốc người ở chỗ Thần quân mà chạy lung tung làm gì?"
"Không thấy Tư Phương."
"Tất nhiên là vì ngài ấy có việc bận rồi." Thanh Thủy mắng hắn: "Mau mau trở về đi, chớ khiến Thần quân mất mặt."
"Ta đói."
"...Không có tiền đồ." Thanh Thủy vừa giễu cợt hắn, vừa đưa bọc giấy trong tay cho hắn, nói: "Cầm đi."
Sở Tê nhận lấy ngửi ngửi, ngón trỏ lập tức giật mạnh: "Gà nướng."
"Khắp Thần Điện cũng chỉ có ngươi cần thứ tục vật này." Thanh Thủy nói: "Được rồi, ngươi cầm về từ từ mà..."
Sở Tê đã gấp không chờ nổi xé giấy dầu ra, cầm lấy gà cắn một miếng to.
Cách ăn kia quá nguyên thủy.
Thanh Thủy thoáng cứng đờ, mấy đệ tử Cung Đại A đằng sau cũng tỏ vẻ kinh ngạc, nhỏ giọng bàn tán.
"Hắn là ai?"
"Thần quân nuôi tiểu yêu sao? Vừa mới hóa hình ư?"
"Thật mất lịch sự......"
Giọng nói đứt quãng truyền tới tai Sở Tê, hắn nuốt miếng gà xuống, giải thích: "Ta không phải yêu quái."
Mọi người nhìn hắn.
Sở Tê nghiêm túc giới thiệu bản thân: "Ta là tiên lữ của Thần quân, từng cộng phó Vu Sơn."
Xung quanh yên ắng tĩnh mịch, mỗi người mang một vẻ mặt khác nhau.
Sở Tê ôm lòng tràn đầy cảm kích nhìn về phía Thanh Thủy, nói: "Ta biết mọi người đều không cần ăn gì.
Cảm ơn ngươi đã đặc biệt mang tới cho ta, là Tư Phương căn dặn phải không?"
Sắc mặt Thanh Thủy thoáng xanh xao, bỗng chốc có cảm giác muốn tìm khe đất chui vào.
Hắn ta không muốn thừa nhận tiểu nghiệp chướng này là người Thần quân ái mộ chút nào, càng không muốn thừa nhận hắn ta được giao nhiệm vụ mang đồ ăn từ dưới chân núi tới cho Sở Tê.
Nhưng Thần quân không chỉ không đuổi hắn đi, còn ngầm đồng ý cho hắn vào phòng ngủ chính ở tiểu trúc bốn mùa.
Hắn ta thật sự không có cách nào thuyết phục bản thân rằng đối phương chẳng hề quan trọng.
Thanh Thủy nghiến răng: "Ngươi có trở về hay không?"
"Không."
Từ chối quá lưu loát, Thanh Thủy lặng người một lát, đang định khuyên tiếp thì một giọng lạnh lùng bỗng vang lên phía sau: "Ai chẳng biết ngươi cả gan làm loạn, nhân lúc cháy nhà đi hôi của, làm bẩn Thần cách.
Thần quân có lòng từ bi, lấy ơn báo oán, tha cho ngươi một mạng.
Ngươi thật đúng là vênh mặt lên tận trời, thái độ tiểu nhân đắc chí, quả thực khiến người ta buồn nôn."
Người lên tiếng chính là đồ đệ đứng đầu Cung Đại A - Thính Phong.
Sở Tê ngước mắt nhìn về phía đối phương, trong mắt dần dâng lên cảm xúc không tốt đẹp.
Có người đang mơ ước đại bảo bối của hắn.
Thanh Thủy bỗng nhiên đẩy Sở Tê ra, đuổi như đuổi chó con: "Mau trở về đi.
Nếu Thần quân biết ngươi điên điên khùng khùng trước mặt khách nhân thì cẩn thận ngài không để ý tới ngươi nữa đâu."
Vóc người Sở Tê gầy yếu, bị hắn ta đẩy một cái liền lảo đảo.
Hắn cân nhắc trong lòng: Hiện giờ đành phải cúi mình, người trong Cung Đại A đều biết tiên thuật, chỉ sợ bản thân mình không phải đối thủ, tạm thời nuốt xuống cơn tức này vậy.
Hắn dùng khuỷu tay hất Thanh Thủy ra, tự mình rời đi.
Một đường trở về tiểu trúc bốn mùa, Sở Tê vừa liếc qua lập tức thấy Thần quân trường thân ngọc lập nhà mình đang nâng một con chim ưng non choai choai trong lòng bàn tay, không biết nhặt được ở nơi nào.
Sở Tê nhìn thấy y lập tức yên tâm, đùi gà đang ăn càng thơm hơn: "Ngài đã trở về.
Vừa rồi ngài đi đâu vậy? Ta tìm mãi không thấy ngài."
Thần quân quay người đi về phía đình, Sở Tê nhắm mắt theo đuôi đằng sau, nhìn y đặt chim ưng con lên bàn đá trong đình.
Con ưng kia toàn thân đen nhánh, một chiếc cánh bị lệch, sau khi được thả xuống thì khẽ giật giật cánh đứng vững, tiếp đó liền an tĩnh ngồi thụp xuống.
"Nó bị thương." Thần quân ngồi xuống ghế đá, nói: "Chắc là lúc bị chim ưng mẹ đẩy xuống vực tập bay không may ngã gãy cánh.
Nếu không mang về thì đêm nay nó sẽ bị thú hoang trên đất bằng chia nhau ăn thịt."
"Ra vậy." Sở Tê vươn tay ra, tránh đi chỗ dính dầu mỡ, cọ cọ cổ tay lên đầu chim ưng con kia, nghiêng đầu quan sát đôi mắt màu đỏ của nó, nói: "Nó thật may mắn khi gặp được ngài."
Thần quân không để ý hắn lấy lòng, hỏi: "Ngươi muốn chăm sóc nó không?"
"Ta?" Sở Tê lắp bắp kinh hãi: "Ta sao?"
"Ừ."
Đây là nguyên nhân y mang chim ưng con này về.
Sở Tê hành động quái đản, tính cách quá cực đoan, hơi không hài lòng chút thôi là như sói tựa hổ, cực kỳ hung ác.
Thỉnh thoảng thể hiện chút dịu dàng cũng là do có ý đồ với người ta, sử dụng thủ đoạn nhằm đạt được mục đích mà thôi.
Thần quân nghĩ, có lẽ có thể để hắn học cách cho đi.
Nếu con người có vướng bận tại thế gian này thì không cần người khác ân cần dạy bảo, vẫn sẽ chủ động học tập đạo xử thế.
"Ngài, ngài muốn..." Niềm vui nhảy nhót trong mắt Sở Tê như sắp bay ra ngoài.
Hắn hiếm khi trở nên rụt rè, kiềm chế khóe miệng đang dần cong lên, nói một cách không chắc chắn: "Ngài muốn tặng nó cho ta ư?"
"Thích không?"
"Ừm!" Sở Tê gật mạnh đầu, đôi mắt sáng rỡ: "Thích!"
"Vậy ta giao nó cho ngươi."
"Được!" Sở Tê giống hệt tướng quân được trao tặng huân chương, lập tức thẳng sống lưng.
Ánh mắt Thần quân ôn hòa hơn chút, đề nghị: "Lấy cho nó cái tên đi."
Trên đời này, bất kể là thứ gì, chỉ cần có tên thì cảm tình đều sẽ khác ngay.
Sở Tê suy nghĩ rất nghiêm túc trong chốc lát.
Ngày thường hắn không học vấn không nghề nghiệp, lúc này não trống trơn, suy nghĩ hồi lâu, mới thoáng ngượng ngùng nói: "Gọi nó là Tiểu Cửu được không?"
"Tiểu Cửu?" Thần quân suy tư: "Vì sao lấy tên này?"
"Thứ này không phải do ngài đưa cho ta sao?" Sở Tê bước chân ra, vừa xoay quanh y vừa nghiêm trang giải thích ý nghĩa của cái tên tục khí này, nói: "Nếu đã là tín vật đính ước thì nhất định phải lấy một cái tên có ý nghĩa.
Tiểu Cửu, nghĩa là hai chúng ta ở bên nhau thiên trường địa cửu..."
"......" Thần quân hé miệng, đang định nói gì đó.
Sở Tê bỗng nhiên xoay người, rụt đôi tay bóng nhẫy về phía sau, nửa người nghiêng về phía trước, khuôn mặt có cốt tương rất đẹp dán thẳng về phía Thần quân.
Thần quân lập tức căng mình, ngửa cổ về sau.
Sở Tê mỉm cười, dục vọng chiếm hữu bỗng tràn ra từ trong mắt, khóa chặt gương mặt tuấn mỹ của Thần quân.
"Ngài nói đi..." Hắn ngọt ngọt ngào ngào hỏi: "Gọi là Tiểu Cửu...!được không nha?"
Thần quân: "......"
Ánh mắt kia thật sự quá mức lộ liễu.
Y nhẹ nhàng nghiêng đầu, tránh khỏi tầm mắt đối phương.
Ngón tay chạm vào chén ngọc trên bàn, mới phát hiện bên trong không có nước.
Thần quân miệng khô lưỡi khô, nhíu mày nói: "Ngươi đừng hiểu lầm, đây không phải tín vật đính ước."
"Thế đó là thứ gì?" Không biết từ khi nào Sở Tê đã vòng tới sau lưng y.
Tóc dài hơi lạnh chảy xuống từ bả vai y.
Thiếu niên gác hờ cằm lên vai y, môi dán bên tai y, ôn tồn nói: "Ngài không cần thẹn thùng đâu."
Hơi thở của hắn tựa lông chim lướt nhẹ qua tai y.
Thần quân tiếp tục nghiêng đầu.
Sở Tê thấy thú vị, chợt hôn mạnh lên mặt y một cái, phát ra tiếng "chụt" rõ ràng.
Thần quân bỗng nhiên đứng dậy, lau mặt khiển trách: "Sở Tê!"
"Ta có cố ý đâu." Y vừa tỏ ý ghét bỏ, Sở Tê lập tức lúng túng, rụt đầu cho y ụp nồi, hung ha hung hăng nói: "Ai bảo ngài đẹp như vậy chứ."
Thần quân buồn bực nhìn hắn một lát, sa sầm mặt phất tay áo bỏ đi.
Sở Tê lại tức giận, đuổi theo hai bước tới bên đình, thăm dò y xấu hổ: "Quỷ hẹp hòi, xùy ——"
Sở Tê nhanh chóng ôm tín