Chuyển ngữ: Trầm Yên
....................................................!
Sở Tê là đứa con nhỏ tuổi nhất của Cảnh Đế, tuổi còn nhỏ, tính tình lỗ mãng, không hiểu chuyện.
Trước khi về cung hắn gần như chưa từng đọc qua sách, không biết thế nào là kính trên nhường dưới, không biết thế nào là huynh hữu đệ cung.
Thậm chí hắn còn không phân biệt được lời người khác nói là sự thật hay giả dối, rất nhiều lời nói dối người bình thường liếc cái đã nhận ra ngay mà hắn đều tin hết.
Không giống người thường như vậy, kiểu gì cũng bị xa lánh, phải chịu thành kiến.
Lúc mới về cung, có lẽ bởi vì cảm thấy áy náy hoặc mới mẻ nên Thiên tử đối xử với hắn khá khoan dung, nói với các lão sư dạy dỗ nhường hắn chút, không nên ép quá.
Nhưng sự sủng ái của Thiên tử chỉ là nhất thời.
Tại nơi hỗn tạp như cung đình này, có một số người, một số việc hay một số cách sinh tồn mà Sở Tê không tài nào hiểu nổi.
Hắn sẽ không cố tranh sủng, sẽ không nhẫn nại, sẽ không quan sát ánh mắt người ta,...! Vì vậy, rất nhanh sau đó hắn đã bị vứt bỏ như giày rách.
Một nhóc đáng thương nếu thật sự chỉ giữ tròn vai trò một nhóc đáng thương thì cũng thôi đi, đằng này hắn lại hung ác từ tận trong xương cốt, có thù tất báo, thật chẳng khác gì một con bạch nhãn lang nuôi lâu vẫn không thân.
Hắn gây thù chuốc oán ngày càng nhiều, người bắt nạt hắn cũng ngày càng tăng, có lẽ vì họ muốn ngắm nghía dáng vẻ phản kháng bất chấp nhưng bất kể làm thế nào cũng không thể nhấc nổi số mệnh của hắn.
Sở Tê bị rạch mặt, bị gọi là ác quả, điểm tương tự duy nhất với Tiêu phi biến mất, Thiên tử cũng thu lại cảm giác mới mẻ áy náy với hắn, từ đó mặc kệ không khỏi đến hắn nữa.
Chuyện hắn ăn vụng thịt sống mà Sở Ký nói là chuyện thường xuyên xảy ra.
Ban đầu thật ra hắn vốn có thể ăn chín, hắn thích ăn đồ ăn chín, nhưng sau đó không biết ai dặn dò Ngự Thiện Phòng, bọn họ cảnh giác hơn hẳn, Sở Tê không trộm được đồ ăn chín nữa.
Trong cung không có chỗ săn thú, hắn chỉ có thể sống tạm bợ.
Có một hôm Sở Ký gặp hắn khắp người toàn là máu, còn cho rằng hắn đi giết người.
Lát sau mới phát hiện hắn tay không bóp gãy cổ con gà trống đang sống sờ sờ, máu phun đầy người.
Sở Ký không rõ vì sao bây giờ đi theo Thần quân rồi mà Sở Tê vẫn kỳ cục như vậy, thế mà còn đi ăn vụng thịt sống.
Chẳng lẽ Thần quân thích ăn sói con sống?
Hắn ta nói bằng vẻ cảm khái: "...!Con sâu nhỏ đáng thương không có mẹ thương ấy à."
"Ngũ đệ."
Thực ra không phải ai trong cung này cũng bắt nạt Sở Tê, ví dụ như Nhị Hoàng tử vừa gọi hắn.
Y đối xử với Sở Tê cực kỳ ôn hòa, còn thường xuyên cho hắn không ít đồ ăn.
Nhưng y đã rời cung lập phủ, mẫu phi ở trong cung cũng thấp cổ bé họng, những gì có thể cho Sở Tê chỉ như muối thả xuống biển.
Sở Kính bước tới, duỗi tay kéo Sở Tê ra sau người, nhíu mày nói: "Bây giờ Tiểu Thất đang tại môn hạ Thần quân, nếu đệ còn tiếp tục sinh khúc chiết thì hãy cẩn thận Thần quân trách tội, mọi người đều thiệt thòi."
Sở Ký thẳng người, hừ khẽ một tiếng, nói: "Đệ đâu bắt nạt nó, đệ chỉ thấy nó ăn thịt sống nên nhắc nhở một chút, tránh ăn hỏng bụng."
Sở Tê nghiêng đầu, đôi mắt thẳng băng ngây ngô.
Sở Ký nâng bước đi về phía trước, Sở Kính quay mặt nhìn về phía Sở Tê, vươn tay lau vết máu trên mặt cho hắn, hỏi: "Đệ lại đi ăn thịt sống?"
"Không ạ." Đón nhận ánh mắt lo lắng của Sở Kính, thái độ của Sở Tê rất nghiêm túc.
Năm ngón tay hắn hơi cong lên, Sở Ký đang chuẩn bị rời đi đột nhiên chau mày, cúi đầu nhìn về phía hai chân không cách nào di chuyển.
Sở Tê nói với Sở Kính: "Đệ giết rất nhiều người nói bậy về đệ.
Nhị ca ca, huynh xem..."
Hắn hung hăng kéo một phát, một lực lượng vô hình đánh mạnh Sở Ký vồ thẳng về phía trước, ngã ngửa ra mặt đất.
Sở Kính lắp bắp kinh hãi, gọi: "Tiểu Thất..."
"Suỵt." Sở Tê ý bảo y đừng lên tiếng, ngoảnh mặt nhìn về phía Sở Ký, nói: "Vì sao ta không xóa sẹo ư? Bởi vì ta muốn giữ nó lại, lúc nào cũng thấy, ngày ngày nhớ kỹ, như vậy ta mới biết mình còn phải trở về đây làm gì."
Trên con đường này không có là bao nô tài hầu hạ, giờ phút này đều bị bịt kín miệng, đôi chân không thể động đậy.
Chiếc chủy thủ nhỏ trượt khỏi tay áo, được một đôi tay trắng nõn tinh tế cầm lấy.
Hắn mặc một thân bạch y, tay áo giống như bị ngấm nước, không hề rung rinh, khắp cơ thể tràn ngập một cỗ âm khí thấm người.
Hắn sa sầm đi tới, âm âm u u cưỡi lên người Sở Ký.
Người nọ trừng lớn đôi mắt: "Ngươi muốn làm gì hả Sở Tê? Ngươi vừa trở về đã muốn kết thù với ta sao? Nếu mẫu hậu biết...!A a a!"
Lưỡi dao cắm vào làn da, sâu thêm một tấc nữa thì da mặt mỏng nhất định sẽ bị đâm thủng, tất nhiên xương cốt cũng sẽ ăn dao.
Sở Tê như đang cố sức rạch xuống, thuận miệng nói: "Chồn bé bỏng năm đó ta mang về là con của chồn nhỏ a nương đưa cho ta."
Từng mạch máu của Sở Ký đều đang đau đớn giãy giụa: "Ngươi cái kẻ điên này!"
"...! Nhưng mà nó không thấy được." Sở Tê rạch xuống, rồi lại rút dao ra, tìm một vị trí khác tiếp tục rạch, lần nào cũng xuyên thủng làn da, đâm vào xương mặt: "Ta thấy cái thứ trên người mẫu hậu ngươi giống chồn bé bỏng lắm đấy! Ngươi nói xem đó có phải không?"
"Không phải! Nhị Hoàng huynh! Cứu đệ với Nhị Hoàng huynh!!"
Sở Kính không thốt ra nổi một chữ.
Nếu y có thể ngăn cản thì nhất định sẽ không trơ mắt nhìn.
"Nếu không phải...!Vậy nó đi đâu rồi?" Sở Tê vừa rạch vừa nói: "Trên thế giới này nhiều chồn tuyết như vậy, vì sao cứ nhất quyết phải cướp của ta? Hoa ta chăm sóc nở xinh đẹp như vậy, các ngươi cũng muốn đánh nát nó...!Ta đắc tội các ngươi chỗ nào? Trước khi ta trở về, phụ hoàng nói ta có đến sáu ca ca, còn có rất nhiều a nương, bọn họ đều sẽ đối xử rất tốt với ta...!Các ngươi nói dối, lừa người, còn muốn vu oan hãm hại...! Các ngươi thật ghê tởm!"
*Chồn tuyết:
Đôi môi Sở Kính run rẩy.
Y muốn gọi Tiểu Thất, nhưng giọng nói lại như bị thứ gì ngăn chặn.
"Ngươi vừa tới Tam tỷ liền đổ bệnh! Một đạo trưởng nói phải đuổi ngươi đi, nếu không trong cung sẽ còn xảy ra nhiều chuyện đáng sợ hơn nữa..." Nước mắt và máu của Sở Ký chảy chung thành dòng: "Ngươi là thằng oắt tai tinh, nương ngươi là yêu phi...!A a a đôi mắt của ta!"
Sở Tê móc được mắt của hắn ta, vung tay ném cho Tiểu Cửu, nói bằng vẻ mặt không cảm xúc: "Chuyện xảy ra hiện tại...!đủ đáng sợ chưa?"
"Tiểu Thất...!Ta sai rồi, ta sai rồi..." Sở Ký cuối cùng cũng đổi giọng: "Ta không nên đối xử với ngươi như vậy, ta sai rồi, ngươi tha cho ta đi...! Tiểu Thất, lúc ngươi mới trở về ta đối xử với ngươi tốt lắm đấy, ta còn tặng ngươi Dạ Minh Châu.
Tiểu Thất, ca ca cầu xin ngươi, cầu xin ngươi...!A a a...!mẫu hậu sẽ không bỏ qua cho ngươi! Sở Tê cái đồ điên nhà ngươi ——!"
"Mẫu hậu khoác da lông chồn bé bỏng, ta chắc chắn cũng phải lột da bà ta."
Sở Tê rạch mặt hắn ta nát nhừ, khóe miệng cong lên, chậm rãi đứng dậy, phất tay nói: "Tiểu Cửu, tới ăn đồ ngon này."
Tiểu Cửu bất động, ngay cả con mắt Sở Tê vứt cho vừa rồi nó cũng chưa ăn.
"Mi ăn no rồi đúng không?" Sở Tê nghĩ ngợi, nói: "Mi nhìn mặt hắn ta xem, vẫn chưa đủ rữa, mi lên mổ thêm vài cái, nhé?"
Trong mắt hắn ẩn chứa ý đe dọa, tinh thần Tiểu Cửu run run, bay lên ngực Sở Ký.
Một con mắt của Sở Ký đã nhuốm đỏ máu tươi, hắn ta lập tức nhắm mắt lại, kêu một cách phí công: "Không muốn, không muốn, không muốn,..."
Sở Tê quay mặt nhìn về phía Sở Kính, đôi con ngươi đen láy kia lại lần nữa trở nên trong sáng, mặt đầy chờ mong được khích lệ: "Huynh xem.
Ta nói rồi, sớm muộn gì ta cũng phải báo thù."
"Đủ rồi...!Tiểu Thất..." Cuối cùng Sở Kính cũng tìm về được thanh âm của chính mình: "Đừng tàn nhẫn như vậy..."
Sở Tê nhìn y một lát, vẻ mặt mong chờ được khen phai nhạt, lạnh lùng nói: "Huynh vẫn đừng nên nói thì hơn."
Sở Kính thật sự không thể nói nữa.
Sở Tê quay đầu đi, ngắm nghía kiệt tác do Tiểu Cửu mổ thành.
Khuôn mặt kia nát bét máu thịt, thật sự