Khi còn nhỏ Sở Tê cũng từng chơi dế.
Tiêu phi dùng mấy hòn đá quây thành một đấu trường cho thú, dùng bùn ướt dán mấy khe hở lại, đề phòng không cẩn thận côn trùng nhỏ chạy thoát.
Bởi vì lúc ấy với bọn họ chén đũa cũng là đồ vật xa xỉ, càng đừng nói tới bình gốm đựng những con sâu bọ nhỏ.
Trên đường đi Sở Tê còn suy nghĩ rằng có lẽ Thần quân sẽ tò mò về đồ chơi mới của hắn, nói không chừng có thể mượn cơ hội này trò chuyện với y.
Nhưng khi tới nơi hắn mới phát hiện trong tiểu trúc tối đen, ngay cả một chiếc đèn cũng không được thắp.
Nơi nơi đều tràn ngập thông báo: Nghỉ ngơi, chớ quấy rầy.
Đại bảo bối đúng là được chiều sinh hư.
Sở Tê chỉ đành trở về sương phòng nhỏ của mình, lấy Dạ Minh Châu chiếu sáng căn phòng tối tăm, sau đó đặt dế trên bàn, một mình trêu đùa trong chốc lát.
Trước cửa sổ nửa mở, có người nhìn hắn một lát.
Sau khi xác định đứa nhỏ vừa rồi không biết chạy đi đâu hết thảy vẫn như thường, hơn nữa hoàn toàn không để bụng nỗi lòng nặng trĩu của y, mới quay người rời đi.
Sớm nên biết mới đúng.
Tính tình như Sở Tê sao có thể thật sự để ai vào mắt.
Ngày hôm sau, mới sáng sớm Trương Tử Vô đã tới tìm hắn chơi.
Sở Tê hiếm khi tìm được đồng bọn nhỏ, chỉ bằng hai con côn trùng mà rất nhanh hòa mình với hắn ta.
Tất cả mọi cảm xúc của Sở Tê đều thể hiện ra quá đơn thuần.
Vui vẻ thì cất tiếng cười to, bị chọc cho nóng nảy thì hung ác cùng cực.
Ở trong lòng hắn, dường như tất cả mọi chuyện đều có thể tách ra đàm luận, hơn nữa còn có vô số lý do ngụy biện.
Nếu không nghe chính miệng Thanh Thủy nói Sở Tê và Thần quân đang chiến tranh lạnh, chỉ nhìn qua dáng vẻ thua thì giậm chân, thắng lại nhảy nhót này của hắn thì thật đúng là không tim không phổi, khiến người ta phải bóp cổ tay.
Trong lòng hắn ta tin tưởng lời Thanh Thủy nói, thoáng yên tâm.
Cũng không làm điều thừa nhắc lại chuyện đó nữa.
Hiện giờ Vô Vọng đang ở nhờ Thần điện, nhưng chưa từng vì vậy mà lơ là việc học của các đệ tử.
Vì thế Trương Tử Vô không chơi với Sở Tê bao lâu đã phải cáo từ rời đi.
Hắn ta vừa đi, Sở Tê lập tức chán chết đi được.
Bình thường hắn còn có thể đi tìm Thần quân chơi, dù chỉ nhìn y nâng bút viết chữ thôi cũng có cảm giác thời gian trôi qua nhanh, càng miễn bàn tới việc bình thường còn được sờ sờ ôm ôm.
Nhưng hiện tại Thần quân thật sự không để ý tới hắn nữa, đi tới đâu cũng đóng cửa lại.
Sở Tê muốn chai lì da mặt dính lên cũng hết cách.
Hắn ngồi yên một lát, nhìn về phía chiếc gương bên cạnh.
Gương đồng phản chiếu gương mặt tinh xảo vô song.
Dù dương chi bị rạn, gương mặt này vẫn cực kỳ xinh đẹp, khiến người ta vừa nhìn đã yêu thích tướng cốt.
Thiếu niên ghé sát vào gương, hàng mi dài nhướng cao, toàn bộ cơ mắt mở rộng, quan sát tỉ mỉ hai mắt mình.
Đôi mắt của Sở Tê đẹp thật.
Cảnh đế nói mắt hắn nhìn hơi giống mẹ, nhưng con ngươi của hắn sáng hơn, cũng đen hơn.
Sáng cũng thuần túy, đen cũng thuần túy.
Chất cảm tựa sơn, ánh mắt lại sáng tựa hồ nước trong veo.
Sở Tê vươn tay sờ vào hàng mi rành từng sợi của mình.
Xem xét tổng thể, Sở Tê cũng cảm thấy đôi mắt này cực kỳ đẹp.
Nhưng hắn không thể cho Thần quân hết được, phải giữ lại một con mắt quan sát phản ứng của đối phương.
Nếu Thần quân không thích món quà của hắn, vậy chứng tỏ Thanh Thủy nói dối, hắn sẽ đi moi cả mắt và lưỡi của Thanh Thủy ra.
Nếu Thần quân thích......!
Sở Tê đảo mắt, quay người đi lật tìm bọc nhỏ của mình.
Hẳn sẽ hơi đau.
Nhưng không sao, hắn có thuốc giảm đau Thần quân cho.
Hiệu quả của thứ này rất tốt, uống vào mấy viên, sau đó dùng linh lực phong bế mạch máu xung quanh mắt, chắc cũng sẽ không chảy quá nhiều máu.
Hắn cột tóc dài ra sau đầu, một lần nữa đi tới trước gương.
Hắn biết, trên thế giới này, nếu muốn có được thứ gì thì nhất định phải lấy thứ khác để trao đổi.
Giống như sẽ không ai vô duyên vô cớ đối xử tốt với một người.
Thuốc giảm đau có thể ngăn cơn đau, nhưng xúc cảm vẫn tồn tại như cũ, nói thẳng ra là không quá dễ chịu.
Sở Tê khẽ hừ nhẹ một tiếng.
Máu nhỏ xuống mặt gương trước bàn.
Hắn nghiêm túc lau khô máu xung quanh mắt, tụ tập linh lực vào năm ngón tay, ngưng đọng thành lưu ly thực thể, tốn sức lực rất lớn mới gỡ được nó xuống, niêm phong bên trong.
Hắn giơ lên xem.
Xuyên thấu qua ánh mặt trời, hạt châu kịp thời phong ấn bên trong tựa hồ còn ánh lên nhãn quang.
Hắn hơi đắc ý.
Không ai có thể tặng món quà tốt hơn hắn.
Nếu có, vậy thì hủy diệt.
Hắn chạy bịch bịch ra ngoài.
"Sư phụ, sư phụ."
Oan gia đòi mạng kia lại tới nữa.
Trước khi đưa hắn trở về, Thần quân đã cho hắn hầu như toàn bộ các loại thuốc sắp luyện xong.
Hiện giờ dược phòng trống rỗng, vẫn nên luyện thêm một ít để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Y đang đi ra khỏi tiểu trúc trên con đường nhỏ lát đá xanh, phía sau lại vang lên giọng nói khiến bước chân không chút hoang mang của y lập tức thoáng trở nên hấp tấp.
Sở Tê hét to đuổi theo, túm vào khoảng không.
Tựa như ngày đó hắn chạy đuổi theo Thần quân, rõ ràng bóng dáng kia như gần trong gang tấc, nhưng khi hắn sắp đụng tới lại bỗng trở nên rất xa xôi.
Chẳng qua Sở Tê bây giờ đã không còn là Sở Tê lúc trước.
Hắn tiếp tục đuổi theo, kéo tay áo Thần quân: "Sư phụ, ngài nhìn xem đi."
Thần quân mắt nhìn thẳng, kéo tay áo về, ngữ điệu lạnh lùng: "Không xem."
"Nhìn xem đi, sư phụ." Sở Tê dùng hết toàn bộ sức lực, cũng chỉ miễn cưỡng đuổi theo phía sau y.
Nhưng đây cũng là kết quả Thần quân đã dung túng.
Nếu đối phương muốn tránh thật thì ngay cả góc áo của y hắn cũng không với tới được.
Hiệu quả của thuốc giảm đau dần dần biến mất.
Hôm nay Sở Tê tiêu tốn phần lớn linh lực, rất mau đã thở hồng hộc: "Sư phụ, sư phụ, sư phụ tốt......"
Thần quân nhấc tay, nhẹ nhàng hất hắn ra, nói: "Có chuyện thì sư phụ tốt, không có chuyện gì thì người bảo thủ, ngươi muốn trời cao."
Trán Sở Tê rịn mồ hôi.
Chỗ bị thương đã bắt đầu nhoi nhói.
Làm cách nào cũng không đuổi theo y được, lòng hắn nổi đóa, bỗng nhiên hung hăng ném mạnh một phát: "Muốn yêu hay không!?"
Thanh Thủy đáng chết, lại dám lừa hắn.
Sở Tê nghiến răng, xoay người bước nhanh rời khỏi.
Hạt châu được linh lực dung hợp thành kia bị hắn ném văng ra, lăn thẳng vào phạm vi tầm mắt Thần quân.
Y dừng bước theo bản năng, vươn năm ngón tay vớt hạt châu lên.
Sau khi thấy rõ thứ bên trong, đồng tử lập tức co rụt lại.
"Ngươi đứng lại đó cho ta." Thần quân nhìn hạt châu kia, quay người nói: "Ngươi lại đi móc mắt của......"
Đồng tử đã co rụt đột nhiên phóng đại.
Sọt đựng thuốc trong tay rơi thẳng xuống đất.
Trên khuôn mặt dương chi bao trùm vết rạn kia...!nhiều thêm một lỗ máu.
Cốt tướng tinh xảo vô song, con mắt còn sót lại kia vẫn trắng đen rõ ràng, song song với lỗ thủng đó.
Một nửa thiện đồng, một nửa ác quỷ.
Trái tim không hề được dự báo đã bị ném vào cối, không hề được dự báo đã bị xử tử khuấy nát nhừ, không hề được dự báo mà bắn tung tóe máu.
Y thất sắc, thất thố, thất thanh: "Sở Tê......"
Bước chân cũng rối loạn.
Y chủ động tới gần Sở Tê, giữ lấy bờ vai hắn, lại sợ làm đau hắn, run rẩy muốn chạm vào mặt Sở Tê, lại không dám đụng tới thật, cứng đờ giữa không trung, đầu ngón tay run rẩy.
Y nghẹn giọng, giống như không kịp đề phòng đã phải chịu đau đớn cực hạn: "Ngươi làm gì......! Ngươi...ngươi làm gì với chính mình? Làm gì vậy? Hả?"
Sở Tê quan sát y, vẻ mặt tức giận bởi vì phản ứng của đối phương mà dần dịu xuống.
Hắn buông lỏng năm ngón tay siết chặt, mắt sáng rực lên vài phần: "Bởi vì muốn tặng quà cho sư phụ."
"Vì sao...!Vì sao chứ?" Y dường như chưa bao giờ thất thố đến thế, từ hơi thở đến thanh âm đều thoáng như bị xé rách: "Ngươi điên rồi sao?"
Sở Tê không trả lời y.
Trong lòng hắn đắc ý đến điên rồi.
Hắn nhẹ nhàng gục đầu xuống, hơi tủi thân: "Ngài đừng giận ta được không?"
"Ta...!Ta giận......" Thần quân cuối cùng cũng hồi thần.
Y nghĩ tới gì đó, một tay bế Sở Tê mặt mày tái nhợt lên, giận tím mặt: "Thanh Thủy! Thanh Thủy ───!"
Thần quân Tư Phương dương xuân bạch tuyết, ưu nhã như tùng.
Trong bất kỳ thời điểm nào, y đều cao cao tại thượng, lạnh lạnh nhạt nhạt.
Kể cả khi Nam Đường lập quốc, xác chết trôi khắp nơi, cảnh tiêu điều đầy đất, Thanh Thủy nhỏ tuổi đi theo bên cạnh y, túm góc áo y, lúc ngẩng mặt lên cũng chỉ thấy y đi qua núi thây biển máu tựa vượt thiên sơn mộ tuyết, nhẹ nhàng thong dong, không nhanh không chậm.
Y khác hoàn toàn với Sở Tê.
Cho dù có cảm xúc gì cũng kín đáo sâu sắc, không lộ ra nửa phần manh mối.
Càng miễn bàn đến những cảm xúc cực nhỏ.
Thanh Thủy vẫn luôn cho rằng y là một người không có hỉ nộ ai nhạc.
Sau khi gặp Sở Tê, có lẽ bởi vì hành vi của đối phương quá phận, người cũng khó mà quản giáo nổi nên dòng cảm xúc tựa biển chết kia mới nổi lên từng gợn sóng lăn tăn.
Thoáng như một vật còn sống.
Thanh Thủy cho rằng ngày Sở Tê đồ cung ấy hẳn là thời điểm sóng gió mãnh liệt nhất trong cả đời này của y.
Nhưng khi nghe thấy giọng nói chứa đựng thần lực vô biên này, hắn ta mới phát hiện, Thần quân tức giận vậy mà có thể làm nổi lên một đợt cuồng phong.
Hắn ta kinh hãi đánh đổ chén nước trong tay, không dám chậm trễ, vội vã di hình hoán ảnh tới tiểu trúc bốn mùa.
"Thần tôn có gì dặn dò ạ?" Hắn ta gắng gượng đứng vững, ngước mắt lên nhìn.
Thần quân ôm Sở Tê ngồi trên giường, vung tay áo ném tới một thứ: "Cầm lệnh Chư Thiên Đạo tới Thiên cung truyền Y tiên Khô Hoằng, ta có việc gấp, mặc kệ hắn ta bận việc ngập trời gì cũng phải hạ giới giúp ta.
Đi mau!"
Nghe nói lệnh Chư Thiên Đạo thuộc sở hữu riêng của Thiên Tôn Tư Đạo, khắp thiên thượng nhân gian chỉ có một.
Dùng nó triệu lệnh Tam giới, cho dù ngươi là thần hay ma, thấy lệnh này đều như thấy Thiên Đạo, không được phép chối từ.
Thanh Thủy nhũn chân nhận lấy, còn đang ngơ ngác chưa biết xảy ra chuyện gì.
Hắn ta nhìn lên theo bản năng, lại thấy thiếu niên trong lòng Thần quân chậm rãi nghiêng đầu, một bên mắt tựa hồ nước trong, một bên lại là lỗ trống đen đỏ trộn lẫn, lập tức run bắn người, lạc giọng nói: "Thanh Thủy nghe...!nghe lệnh."
Hắn ta mơ màng hồ đồ gượm mình di chuyển, trên đường đi lại gặp Vô Vọng và một đám ngỗng nhỏ, ông vội vàng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Thần tôn......" Đôi môi hắn ta run rẩy không ngừng: "Lệnh Chư Thiên Đạo......!Mời...!Y tiên Khô Hoằng."
"Cái gì?!"
Sớm đã nghe Thần quân Tư Phương phụng mệnh Thiên Đạo hạ giới tìm kiếm Dạng Nguyệt, nhưng không ngờ y thế mà còn có vật nghịch thiên cỡ này.
Xem ra Thiên Đạo vô cùng