Khi Sở Tê ngủ, cơ thể sẽ tự động hấp thu linh lực trong không khí.
Lúc trước linh lực trong không khí rất loãng, cực khó nhìn thấy, nhưng giờ phút này kết giới mới được lấp đầy bởi lượng linh lực khổng lồ của Thần quân nên ngay cả mắt thường cũng có thể thấy được.
Thần quân nhìn cảnh này, trái tim lại đau như bị xé rách.
Y sống lâu lắm rồi, lần đầu tiên nói chuyện tình cảm, không ngờ lại gặp trúng cái đồ oan gia.
Ngươi đào tim đào phổi, hắn lại không hề để ý.
Vừa rồi Sở Tê nói những lời đó chỉ để chọc giận y thật sao? Nghĩ kiểu gì cũng giống lời thật lòng.
Hắn vốn chẳng thèm quan tâm suy nghĩ của bất cứ kẻ nào, bao gồm cả sư phụ.
Y nghĩ: Tiểu súc sinh cuối cùng vẫn là tiểu súc sinh.
Muốn ngưng hẳn, lại cảm thấy nói quá nặng lời.
Y tự hỏi liệu bản thân có làm sai chỗ nào chọc hắn trở nên cực đoan như thế không.
Xét đến cùng, Sở Tê không tin y, cũng không tin bản thân mình từng phong quang vô hạn.
Cuộc sống hắn trải qua khi trước và ký ức trong đầu nói với hắn rằng, may mắn không thuộc về hắn.
Mặc kệ y nói sẽ kéo dài mạng sống cho hắn, hắn cũng chẳng hề quan tâm.
Bởi vì hắn vốn chưa từng tin sư phụ sẽ ở bên mình mãi mãi.
Thứ hắn bắt được chỉ có hiện tại.
Thật ra ngẫm lại cẩn thận sẽ thấy biểu hiện của Sở Tê trước đó đã rất không thích hợp rồi.
Bọn họ từng xung đột một lần, Sở Tê nói hắn chỉ quan tâm tới Sở Tê, chỉ quan tâm tới hiện tại, nhưng y lại luôn nghĩ nếu Sở Tê là Dạng Nguyệt thật, thì nhất định phải giải quyết xong chuyện này nhanh chút.
Y tự cho rằng bản thân đã thuyết phục được hắn.
Nhưng đối với Sở Tê chỉ có ký ức mười mấy năm mà nói, chuyện Dạng Nguyệt thật sự quan trọng đến vậy sao?
Tương lai rất dài, rất xa mà y muốn thật sự tồn tại với Sở Tê gian nan sống sót, ăn bữa hôm lo bữa mai ư?
Đêm khuya, trong căn phòng yên tĩnh, một tiếng thở dài chậm rãi vang lên.
Thần quân khẽ động đậy, chợt nhìn về phía cổ tay mình ——
Sở Tê đã giấu xích đi nhưng linh lực kia vẫn quấn lấy cổ tay y như cũ, bất cứ lúc nào cũng có thể tiếp tục Hóa Hư Thành Thật.
Thần quân giãy giụa nhấc nửa người dậy, kéo chăn qua đắp lên người thiếu niên.
Có lẽ vì đã khóa hẳn Thần quân bên mình nên giấc này Sở Tê ngủ rất ngon lành thơm ngọt.
Hắn thích cảm giác như vậy, cảm giác an toàn do chính mình gây dựng mới đủ chuẩn an toàn.
Kể cả an toàn do Thần quân cho thì đến một ngày nào đó rồi cũng sẽ bị thu hồi.
Hắn mở to mắt, Thần quân vẫn nằm bên cạnh.
Bởi vì bị thương nên sắc mặt y không ổn lắm, mà dù có như thế thì gương mặt tuấn dật kia vẫn khiến người ta mê muội.
Sở Tê nhích tới gần, hôn lên mặt y.
Thần quân vẫn không nhúc nhích.
Y bị thương, linh huyệt bị đâm, khả năng bây giờ chỉ như phàm nhân yếu ớt, ngủ sâu cũng là chuyện bình thường.
Sở Tê nhẹ tay nhẹ chân đứng lên, rửa mặt xong lại quay về trước giường.
Lúc trước ở bên trong Thần điện có sư phụ lo hết, hắn không cần nhọc lòng vì điều gì.
Nhưng hiện tại sư phụ bị thương, hắn cần phải bảo vệ cả hai người, cũng không thể để người khác biết chuyện sư phụ bị thương.
Không thể tiết lộ chuyện sư phụ bị thương, nhưng hiện giờ sư phụ như thế này cũng không gặp người khác được.
Sở Tê suy tư một lát, sử dụng thuật che mắt, biến bản thân thành dáng vẻ sư phụ, rời khỏi phòng trong, sau đó đi thẳng ra ngoài.
Thiên phú của hắn rất cao, nếu Thần quân không tận mắt nhìn thấy hắn thi triển thuật pháp thì chỉ sợ cũng tin rằng người mới ra ngoài thật sự là mình.
"Ngươi đang làm gì..."
Sở Tê quay đầu lại, Thần quân ngồi dậy từ trên giường, ánh mắt bình tĩnh: "Lại đang làm trò trống gì..."
Thấy y nguyện lòng nói chuyện với mình, đôi mắt Sở Tê lập tức phát sáng, hắn nhảy dựng lên, rảo bước tới trước mặt sư phụ, đối phương lại bỗng nâng tay, ngữ điệu mệt mỏi mất sức: "Đứng ở đó nói thôi."
Một ngọn lửa nhỏ bùng lên trong lòng Sở Tê, nhớ lại bản thân hôm qua quả thực đã gây ra thương tích cho sư phụ, hắn mới nghe theo dừng lại, nói: "Ta biết ngài không tin, nhưng ta thật sự nghe lọt lời ngài nói."
"Vậy cho nên?"
"Vậy cho nên..." Sở Tê khoanh tay, nghiêm mặt nói: "Nếu những gì sư phụ nói đều là sự thật, ta thật sự là Dạng Nguyệt chuyển thế, thì chỉ cần sư phụ rời khỏi là nhất định sẽ có người lăm le tiếp cận ta.
Ta tỏ ra rằng chỉ có một mình mình, kẻ đó nhất định sẽ hiện thân."
"Nếu hắn không hiện thân thì sao?"
"Vậy chứng tỏ ta không phải Dạng Nguyệt rồi." Sở Tê nó rất hợp lý: "Suy ra ta không cho ngài quản chuyện Dạng Nguyệt chính là quyết định đúng đắn."
"Ngươi dựa vào đâu mà chắc chắn như thế?"
"Ngài nghĩ xem." Sở Tê lượn qua lượn lại trước mặt y, hắn hếch cằm, nghiêm túc phân tích như một lão làng đang giảng dạy, liệt kê lần lượt: "Trên thế giới này ai muốn tìm Dạng Nguyệt nhất? Tất nhiên là sư phụ ngài.
Vậy nếu có người hại Dạng Nguyệt, người đó sẽ sợ bị ai biết nhất? Dĩ nhiên cũng là sư phụ ngài.
Giả thiết ta là Dạng Nguyệt có khả năng được thành lập, như vậy ngài sẽ có hai động cơ để tra ra hung thủ sau màn.
Không riêng vì Dạng Nguyệt mà cũng vì ta.
Dưới tình huống này, hung thủ có thể không nóng nảy sao?"
Thần quân nhẹ nhàng nhấp môi, ánh mắt dần dần trở nên phức tạp: "Trước đó ngươi sợ sau khi ta đi sẽ có người xuống tay với mình? Nên mới..."
"Tất nhiên không phải." Sở Tê nghiêng đầu, nói: "Ta chỉ muốn giữ ngài lại.
Mặc dù ta càng nghiêng về phương án mình không phải hẳn hơn, nhưng nếu sư phụ đã đưa ra khả năng nguy hiểm này, vậy thì trước khi khả năng này bị loại bỏ hoàn toàn, ta cần dốc hết sức đề phòng cảnh giác, thế mới có thể sống yên ổn."
Hắn mới 17 tuổi.
Thần quân chậm rãi rũ lông mi, nói: "Ngươi nắm chắc bao nhiêu phần?"
"Không nắm chắc." Sở Tê thản nhiên nói: "Nhưng nếu ta bị giết, sư phụ sẽ tự do."
Hô hấp Thần quân chợt rối loạn, y nói: "Nếu ngươi đã nghĩ như vậy thì tất nhiên sư phụ sẽ không ngó lơ an nguy của ngươi..."
"Nếu ta không thể nghĩ được thì sư phụ sẽ không quan tâm tới ta sao?"
Thần quân thoáng sửng sốt.
"Ngài xem." Sở Tê cười nói: "Ngài luôn miệng nói ta là Dạng Nguyệt, nhưng ngài lại ném ta một mình ở chỗ này, chứng tỏ trong tiềm thức ngài cũng cảm thấy đây là chuyện không thể nào xảy ra.
Trước nay ngài chỉ nghĩ tới Dạng Nguyệt, chưa bao giờ để ý tới an toàn của Sở Tê...!Sư phụ, nếu khi ngài đến Ma Vực mà Sở Tê bị giết rồi, thì ngài sẽ giúp ta báo thù chứ?"
"Ngươi nói bậy gì đó..." Thần quân nói: "Từ lúc bắt đầu, ta đã..."
"Ngài đã muốn tìm Dạng Nguyệt.
Hắn bồi hồi trong lòng ngài một vạn năm, Sở Tê chỉ ở bên nửa năm ngắn ngủi thì tính là gì chứ? Thế nên ngài luôn miệng nói vì ta, nhưng đến cùng cũng chỉ thuận tiện vì ta mà thôi."
Thần quân không nói nên lời.
Mỗi lần nói chuyện Sở Tê luôn sử dụng những góc độ quá xảo quyệt.
Y không thể không thừa nhận bản thân thật sự đã sơ suất chỗ này.
Nếu ném Sở Tê một mình tại đây thì sẽ có thể bị người khác theo dõi.
Y quả thực không nghĩ tới khả năng này.
"Được, là do ta.
Ta sai." Thần quân nhẹ giọng nói: "Hiện tại em giam ta ở chỗ này, vậy một khi ngươi bị theo dõi, chẳng phải ta cũng không thể giúp gì được cho em sao? Tiểu Thất, em thả ta ra.
Ta đảm bảo từ giờ trở đi sẽ âm thầm bảo vệ em."
"Sư phụ tốt." Sở Tê đi về phía trước vài bước, ngồi gập chân xuống bên đầu giường, ngẩng mặt nhìn vị thần của hắn, mềm giọng nói: "Ngài quyết định ném ta ở chỗ này, thậm chí ở bên ta thêm một đêm cũng thấy phí thời gian.
Lúc ấy ngài nào có nghĩ như vậy?"
"Em cứ khăng khăng vịn vào điều này..."
"Tất nhiên ta phải vịn vào