Chuyển ngữ: Trầm Yên
....................................................!
Thính Phong tiến lên, lại bị Vô Vọng túm lấy, lập tức uất nghẹn đến đỏ mặt.
Thanh Thủy thầm muốn dạy dỗ Sở Tê một chút, nhưng vẫn hơi áy náy với chuyện khoét mắt của hắn nên lại nuốt lời định nói xuống: "Ta đã mời người tới rồi, ít ra ngươi cũng phải để Tiên trưởng xem thử chứ."
"Ta nói rồi." Sở Tê hiển nhiên không phải người dễ dàng bị nhân tình thuyết phục: "Sư phụ không muốn gặp bất kỳ kẻ nào."
"Đây...!Không thể như thế được..."
Thanh Thủy nhíu mày nhìn về phía định thất, nhưng gian phòng này vốn chính là nơi dùng để bế quan tu luyện, nhập định tư quá, niêm phong cực kỳ nghiêm túc cẩn thận, một khi đóng cửa lại là gần như kín đến không còn kẽ hở, hoàn toàn không nhìn ra được gì cả.
Vô Vọng dẫn đầu từ bỏ, nói: "Vậy được rồi, chờ sư phụ ngươi khỏe hơn chút thì lại thông báo bần đạo một tiếng."
"Gần đây các người đừng tùy tiện ra ngoài." Sở Tê thấy ông thức thời, bèn mở miệng nhắc nhở: "Minh Đạm muốn giết sư phụ ta."
Người nói chuyện chưa cảm thấy gì, nhưng dừng ở trong lòng Vô Vọng lại khơi dậy ngàn tầng sóng gió: "Ngươi nói Đế quân?"
"Đúng vậy." Sở Tê mặt không đổi sắc nói: "Sư phụ bị hắn ta làm bị thương đấy."
Vô Vọng ngạc nhiên ngờ vực nhìn vẻ mặt của hắn, không thấy chút dấu vết nói dối nào, Sở Tê nói tiếp: "Nếu không tin thì ngươi đến xem vết thương của ta này, đây là do cái kiếm ánh vàng của hắn ta đâm đấy."
Vô Vọng tiến lên, Sở Tê đang định gỡ băng gạc, chợt nghe ông nói:" Không cần, ta dùng linh thức thăm dò là được rồi."
Ông phủ lòng bàn tay lên vai Sở Tê, lát sau bỗng biến sắc, chắp tay nói: "Đa tạ tiểu hữu báo cho, hy vọng Thần quân sớm khỏe lại, ta xin tạm không quấy rầy."
Mặc dù ông có lòng hỗ trợ, nhưng thân sơ khác biệt, Sở Tê ngăn ở phía trước, ông chỉ đành tạm thời cáo từ rời đi.
Sắc mặt Vô Vọng nặng nề, Thính Phong đi theo bên cạnh ông, hỏi: "Đế quân làm hắn bị thương thật sao?"
Vô Vọng nói: "Là kiếm Thiên Trung thật."
"Vậy..." Thính Phong hơi nóng nảy: "Vậy rốt cuộc Thần quân bị thương như thế nào? Vì sao Sở Tê lại đột nhiên phòng bị chúng ta như vậy?"
Trương Tử Vô vò đầu nói: "Có phải Tiểu Thất hiểu lầm gì chúng ta không?"
"Lúc mắt hắn bị thương chúng ta cũng tốn không ít sức đâu, giờ nói quay lưng là quay lưng luôn.
Thần quân cũng không quản hắn đi."
"Không phải hắn nói rồi sao? Thần quân bị thương, chắc là không quản nổi."
"Ngươi cứ nói giúp hắn thế!"
Vô Vọng lắc đầu, nói: "Ta vẫn cảm thấy việc này hơi kỳ quặc.
Thời gian tới các con đừng đi ra ngoài, chờ ta ngẫm lại cẩn thận rồi tính tiếp."
Hai đệ tử vội vàng nghe lệnh: "Vâng."
Nhóm Vô Vọng rời đi, trước định thất chỉ còn lại Sở Tê và Thanh Thủy.
Đối phương nhìn hắn bằng vẻ mặt bất đắc dĩ một lát, sau đó vén áo choàng ngồi xuống cạnh hắn, nói: "Rốt cuộc tại sao lại thế này? Ngươi không thể tùy tiện hắt nước bẩn lên Đế quân được."
"Hắt nước bẩn cái gì, ngươi không thấy sắc mặt của Vô Vọng à? Tu vi của ông ta cao hơn ta, ta mà lừa được ông ta á?"
"...!Thế vì lẽ gì mà Đế quân phải ra tay với ngươi và Thần tôn? Sao Thần tôn lại khinh địch như thế?"
"Sư phụ không khinh địch, ngài vì bảo vệ ta."
"Nhưng như vậy cũng khó hiểu...!Nếu nói ngài ấy bảo vệ ngươi, thì hẳn ngài ấy phải kìm Đế quân lại cho ngươi trốn trước chứ? Chẳng lẽ ngươi đi ngược trở về?"
"Đúng vậy." Sở Tê trừng hắn ta: "Ở trong mắt ngươi có phải ta chính là loại tiểu nhân bỏ sư phụ một đi không trở lại này, là bạch nhãn lang sẽ chủ động đẩy sư phụ ra chắn kiếm hay không?"
"...!Ý ta không phải thế."
"Ý ngươi chính là thế!"
"Được được được ta sai, ta sai rồi." Thanh Thủy chủ động đầu hàng, lần này Sở Tê không tính sổ: "Ngươi tránh ra đi, không cho ngươi ở lại đây!"
"Tiểu Thất..."
"Ngươi đừng có nói chuyện với ta." Sở Tê rầu rĩ cúi thấp đầu xuống.
Thanh Thủy thoáng yên lặng một chốc, sau đó chậm rãi vươn tay, vỗ vỗ nhẹ bờ vai hắn, nói: "Được, ngươi cũng đừng quá lo lắng."
Dĩ nhiên Sở Tê không lo, điều khiến hắn buồn bực chính là hình tượng của bản thân trong mắt người khác không tốt cho lắm, việc đâm sư phụ bị thương chỉ sợ lừa được nhất thời chứ không lừa được cả đời.
Nếu lúc đó mà tới thì phải làm gì để thoát thân đây?
"Tiểu Thất, Tiểu Thất?"
"Chuyện gì?"
"Có đói không? Ta đi làm chuẩn bị đồ ăn cho ngươi nhé?"
Sở Tê xoa bụng một lát, mới nói: "Đừng xuống núi, cẩn thận Minh Đạm ra tay với ngươi."
"Được, đừng quá lo lắng." Thanh Thủy cười vỗ vỗ đầu hắn.
Tiếng bước chân xa dần, Sở Tê ngước mắt, con ngươi đen như mực ngóng nhìn theo bóng dáng hắn ta rời đi.
Lát sau mới thu tầm mắt về.
Hắn đứng dậy đi vào định thất.
Thần quân bị cấm ngôn không thể nói chuyện, chỉ có thể ngồi tại chỗ không nhúc nhích.
Linh lực trong Thần điện tràn trề., Sở Tê nâng đầu ngón tay, xích sắt trên tay y lập tức kéo dài, mãi đến khi cố định tại chân bàn đen nhánh phía trước.
Sở Tê dừng trước mặt y, cảm thấy mỹ mãn, ngắm đại bảo bối của mình, nói: "Ngày ấy ngài đánh ta năm thước, nhốt ta tại nơi này, lúc đó ta nghĩ..."
Hắn ngồi quỳ bên cạnh đại bảo bối, máu lan ra từ vai tới ngực.
Hắn nâng tay trái lên, nhẹ nhàng phủi bụi mỏng trên vai Thần quân, nói: "...!Một ngày nào đó, ta cũng phải nhốt ngài lại, dạy dỗ cẩn thận một lượt, để ngài cũng ngẫm lại cho kỹ, xem rốt cuộc bản thân làm đúng hay không."
Hắn thật sự có thù tất báo.
Thần quân mở miệng, không thốt ra tiếng, đành bất đắc dĩ ngậm miệng lại.
Sở Tê chống đôi tay xuống đất, cơ thể nghiêng về phía trước, nhẹ nhàng hôn lên môi y.
Thần quân không trốn thoát, lại lần nữa nhìn hắn.
Sở Tê hỏi y: "Ngài biết sai chưa?"
Thần quân: "?"
"Ngày ấy ngài có nên đánh ta hay không, hôm nay có nên mắng ta hay không? Hửm?"
"......" Thần quân nói không nên lời, ánh mắt trở nên phức tạp.
Lát sau, y nhìn về vết máu trên vai Sở Tê, Sở Tê nghiêng đầu quan sát vẻ mặt y, lơ đãng đối diện với ánh mắt y, im lặng một lát, mới nói: "Nếu ngài đồng ý nói lời dễ nghe hơn, ta sẽ cho ngài nói chuyện."
Thần quân nhẹ nhàng gật đầu.
Sở Tê giải thuật cấm ngôn, nhìn thấy y nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói: "Là kiếm Trung Thiên đâm bị thương?"
Thì ra là kiếm Trung Thiên.
Sở Tê khoanh chân ngồi thẳng, nói: "Đúng vậy."
"Thoa thuốc chưa?"
"Thoa rồi."
"Kiếm Trung Thiên chứa sát khí đế vương, e rằng dùng thuốc trị thương bình thường không có tác dụng.
Em thả ta ra đi, ta chuẩn bị thuốc cho em."
"Đừng cho là ta không biết ngài đang tính kế gì đấy nhé." Sở Tê nói: "Ngài chỉ ước mau mau nói chuyện này cho Thanh Thủy, để bọn họ giúp ngài chế ngự ta thôi."
"...!Vậy đến tối hãy thả ta ra." Thần quân không cãi cọ với hắn, nói: "Vết thương của em nhất định phải được xử lý nhanh chóng, nếu không rất nhanh sẽ có cảm giác bỏng cháy.
Không kịp thời rửa sạch sát khí, vết thương sẽ lan vào tận xương cốt, vậy rất phiền phức."
"Khi nào sẽ cảm thấy bỏng cháy?"
"Nhiều nhất là hai canh giờ sau." Thần quân nói: "Tiểu Thất, ta không lừa gạt em.
Em tin ta được không?"
"Chẳng qua hiện tại ngài đang bị ta kiểm soát nên mới không thể không lấy lòng ta mà thôi."
Thần quân vẫn không cãi cọ với hắn: "Tùy em, nghĩ thế nào cũng được."
Sở Tê yên lặng một lát, hỏi: "Vậy khi sát khí kia vào người...!ta sẽ chết sao?"
"Không, chỉ là thường xuyên bị đau, sau này luyện công cũng sẽ chịu ảnh hưởng, dễ tẩu hỏa nhập ma."
"Ồ."
Căn phòng lại rơi vào lặng thinh trong thời gian ngắn ngủi.
Mãi đến khi Sở Tê cất lời lần nữa: "Ngài vẫn chưa nhận lỗi với ta.
Nếu nhận lỗi thì tối nay ta sẽ thả ngài ra."
"Ta không có lỗi để nhận." Thần quân nói: "Ta dạy dỗ em là bởi em thật sự quá đáng, không biết thu liễm.
Khi đó ta luôn nghĩ muốn thả em về nhân gian, tất nhiên phải dạy em quy tắc rõ ràng mới thả trở lại được."
"Ta nói rồi, hắn bắt nạt ta trước."
"Nhưng em đã cho hắn một cái tát."
"Vậy chứng tỏ chúng ta công bằng, ngài còn muốn dẫn ta tới xin lỗi hắn.
Chẳng lẽ ngài không sai sao?"
"Xin lỗi là vì lùi một bước.
Em phải về nhân thế sinh sống, phải học được cách xin lỗi."
"Cho nên ngài cố ý."
"Đúng." Thần quân thở dài, nói: "Khi đó ta không nghĩ muốn giữ em lại bên mình.
Thứ không chịu sự quản lý giáo dục như vậy, tất nhiên nên dạy rồi tiễn đi càng sớm càng tốt."
Sở Tê siết chặt ngón tay.
Thần quân ngước mắt, nhìn vẻ mặt tức giận của hắn, nói: "Nhưng sáng hôm nay ta không nên nói em là tai tinh, chọc giận em.
Ta nhận lỗi."
Sở Tê thoáng sửng sốt.
Thần quân nghiêm túc nhìn hắn, dịu dàng nói: "Sư phụ thật lòng xin lỗi Tiểu Thất, hướng về Tiểu Thất xin lỗi.
Không giận nữa, em nhé?"
Lời xin lỗi này tới quá đột ngột, Sở Tê còn chưa kịp nghĩ xem nên đáp lại thế nào, bên ngoài đã vang lên tiếng gọi: "Tiểu Thất ơi, ra ăn nè."
Sở Tê lập tức tiếp hạ thuật cấm ngôn, quay người đi ra ngoài.
Hắn ngồi trên cầu thang trước cửa, đặt chiếc khay Thanh Thủy bưng tới lên đầu gối, cầm muỗng ăn một ngụm cháo, hỏi: "Ngươi nấu à?"
Thanh Thủy nhìn thoáng qua định thất lần nữa, gật đầu nói: "Thế nào, ngon không?"
"Ngon." Sở Tê khích lệ, nói: "Ngày mai vẫn muốn ăn nữa."
"Vậy được, mai ta sẽ nấu cho ngươi tiếp." Thanh Thủy nói xong, lại ngồi xuống bên cạnh hắn, hỏi: "Thần tôn sao rồi? Còn ổn chứ?"
"Ừ." Sở Tê nhanh chóng ăn uống no nê, đưa khay cho hắn ta, nói: "Sư phụ bảo ngươi không cần phải lo lắng cho y, còn nhắc ngươi đừng tới tiểu trúc vào buổi tối, y không muốn bị người khác quấy rầy."
"Buổi tối?"
"Đúng vậy, buổi tối linh lực nhiều, thuận tiện nhất cho việc chữa thương, nên cũng kỵ bị quấy rầy nhất."
"Ừ ừ, ngươi nói rất đúng." Thanh Thủy nói: "Ta qua xem chút thôi, ngươi chăm sóc Thần quân cẩn thận, có yêu cầu gì nhớ nói ngay với ta."
"Ừ."
"Sở Tiểu Thất đã trưởng thành." Thanh Thủy xoa đầu hắn, vui mừng nói: "Biết chăm sóc sư phụ rồi."
Sở Tê cười thẹn thùng.
Thần quân thật sự không lừa hắn về chuyện sát khí.
Mới tới chiều, chỗ bị thương đã bắt đầu bỏng rát đau đớn.
Sở Tê nhẫn nhịn, mãi tới tối mới dắt Thần quân ra khỏi định thất.
Người nọ rõ ràng đang đeo gông xiềng, nhưng nhìn qua lại chẳng hề giống tội phạm, vẫn mang dáng vẻ thanh thanh lãnh lãnh cao cao tại thượng kia.
Y đi thẳng một đường về vườn thuốc, Sở Tê nhắm mắt theo đuôi đằng sau, xem y leng keng hái thuốc, leng keng leng keng nghiền thuốc, sau đó bỏ thêm bán thành phẩm đã luyện chế lúc trước vào.
Hắn nhíu mày: "Đó là thứ gì?"
"Vật khử sát." Thần quân gọi hắn: "Lại đây."
Sở Tê đi tới, đối phương vỗ vỗ ghế đá bên người.
Sở Tê ngoan ngoãn ngồi lên, do dự hỏi: "Ngài sẽ không hạ độc ta chứ?"
Thần quân khẽ cười, vươn tay cởi đai lưng hắn ra, để lộ băng gạc đã nhuốm máu ướt sũng, hỏi: "Đau không?"
"Đau."
"Lúc thoa thuốc sẽ càng đau hơn, nhưng đau đớn do sát khí gây ra không ngăn được, chịu khó chút."
"Ừm." Sở Tê nhìn bàn tay an ổn kia, mặc dù đeo theo xiềng xích, động tác của y vẫn rất nhẹ, nhẹ nhàng vạch băng gạc ra, nhẹ nhàng gỡ xuống tầng cuối cùng dính vào với máu thịt, nhẹ nhàng đổ thuốc bột lên trên, nhẹ nhàng nói với hắn: "Sẽ đau, đừng sợ."
Sở Tê không sợ đâu.
Hắn thu hồi tầm mắt, siết chặt ngón tay, không biết rốt cuộc sự dịu dàng này là thật hay giả.
Thần quân quấn băng gạc mới lên vai hắn, khe khẽ nói: "Luyện chế đan dược cần thời gian, trước tạm chắp vá như vậy đi, không thoải mái ở đâu nhớ nói ngay với ta."
"Ồ."
Quấn xong băng gạc, Sở Tê kéo chỉnh gọn y phục, tiếp tục nhìn về phía y.
Thần quân rũ mắt cất bình thuốc vào, sau đó leng keng leng keng đi về phía phòng đan dược.
Sở Tê chậm chạp theo qua, nói: "Dù ngài lấy lòng ta thì ta cũng không tha cho ngài đâu."
"Tùy em thôi." Thần quân nói: "Nếu mệt nhọc thì ngủ một lát trước đi."
"Có phải ngài muốn nhân lúc ta ngủ lén chạy trốn không?"
"Em có thể đóng cửa phòng đan dược lại."
"Tất nhiên ta phải đóng rồi."
"Nhớ kỹ phải hạ thuật cấm ngôn cho ta, tránh để ta la to."
"....." Sở Tê lại bắt đầu tức không thở nổi.
Hắn vừa đóng cửa vào liền quăng mình lên giường êm Thần quân dùng để nghỉ ngơi, hung dữ nói: "Chưa xong đâu, ta sẽ ở chỗ này nghe, ngài dám gây ra tiếng động nào ta giết ngài luôn."
Thần quân bận rộn không để ý tới hắn.
Sở Tê không hiểu nổi y.
Nhưng cảm giác bỏng rát ở vết thương quả thực đã biến mất.
Sở Tê cuộn mình trên giường êm, nhìn bóng dáng tới tới lui lui của y, cùng cả khuôn mặt nghiêm túc bình thản, trong lòng dâng lên cảm giác quái dị.
Xích sắt kia bỗng trở nên chướng mắt.
Nếu không khóa mà đại bảo bối cũng ngoan như vậy thì tốt biết mấy.
Sở Tê mơ mơ màng màng ngủ mất.
Khi hắn tỉnh lại, trên người nhiều thêm một chiếc chăn.
Cửa sổ phòng đan dược đóng chặt, Thần quân đang đứng trước cánh cửa đã đóng kín mít, cách giấy dán cửa cảm thụ ánh mặt trời.
Vầng sáng loãng rọi lên người y, khiến quanh thân y như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng.
Sở Tê ngơ ngác nhìn rất lâu.
"Tiểu Thất, ta tới đưa đồ ăn cho ngươi nè.
Tiểu Thất? Đâu rồi?"
Giọng Thanh Thủy vang lên, Sở Tê lập tức ngồi dậy, mở cửa đi ra ngoài.
"Sao ngươi lại chạy tới phòng đan dược thế?"
"Sư phụ muốn ta luyện mấy vị thuốc cho y." Sở Tê mở cửa rồi mới nhớ ra mình quên hạ thuật cấm ngôn cho Thần quân.
Lòng hắn không khỏi nôn nóng, sợ đối phương sẽ bất ngờ gọi Thanh Thủy.
Lo lắng này còn chưa buông lỏng, Thanh Thủy đã đi thẳng tới phòng đan dược, nói: "Để ta xem xem ngươi luyện thuốc gì, cẩn thận đừng để xảy ra sai lầm."
Sở Tê lập tức ngăn cản hắn ta, nói: "Có phải sư phụ từng khen thiên phú ta không tồi hay không?"
"...!Đúng vậy."
"Ta luyện thuốc chưa từng lầm lỗi ở đâu, không phiền ngươi nhọc lòng phí công." Sở Tê đoạt hộp cơm về, hung ha hung hăng nói: "Đi mau."
"Vậy hiện tại Thần quân sao rồi?"
"Y đã khá hơn nhiều, ngươi chỉ cần quan tâm ta ăn gì là được.
Trưa nay ta muốn ăn vịt thái lát."
Sở Tê đẩy hắn ta một đường ra khỏi tiểu trúc, nói: "Nhớ kỹ đấy, vịt thái lát."
"Nhãi con nhà ngươi..." Thanh Thủy bất đắc dĩ bị hắn đẩy ra ngoài, nói: "Biết rồi, vịt thái lát chứ gì, ngươi cũng biết đổi mới món ăn cơ đấy."
Sở Tê cầm hộp thức ăn, quay người trở về phòng đan dược.
Thần quân vẫn đang đứng trước cửa sổ, quầng sáng càng rạng ngời, trông cũng ôn hòa hơn.
Y nghiêng đầu nhìn Sở Tê: "Đan dược phải luyện 8 canh giờ nữa mới xong, còn muốn nhốt ta về định thất nữa sao?"
"Đương nhiên rồi, ngài phải bế quan chữa thương."
Thần quân thong dong đi tới, đưa