Chuyển ngữ: Trầm Yên
.......................................................!
Tính cách Sở Tê cực đoan cố chấp, một khi quan niệm nào đó được hình thành trong lòng thì sẽ vô cùng khó phá vỡ.
Bây giờ hắn xác định Thần quân dối trá gạt người, nên sẽ chẳng tin y dù chỉ một chữ.
Bên ngoài vang lên một tiếng ho nhẹ, Khô Hoằng nghe rõ rành mạch cuộc tranh luận của hai người, nói: "Thay thuốc xong rồi thì ăn chút gì đi."
Nhiều lời vô ích, Thần quân bất đắc dĩ chống cơ thể đứng dậy, lại bỗng bị hắn túm lấy, Sở Tê trừng y, nói: "Không cho ngài đi."
Bởi vì trên tay quấn băng gạc nên hắn cũng không túm chặt, ở mức độ Thần quân có thể dễ dàng tránh thoát, nhưng y không hề nhúc nhích.
"Tiểu Thất." Thần quân dịu giọng nói: "Ta chỉ thuận miệng nói thôi.
Em đừng để trong lòng, được không?"
"Đúng vậy Tiểu Thất." Khô Hoằng ở bên ngoài nói: "Nếu sư phụ thật sự không thích ngươi thì chẳng phải mặc kệ ngươi càng nhẹ nhàng hơn sao? Hà cớ phải nói những lời này, còn phải chọc cho ngươi không vui chứ?"
"Y chỉ vì Dạng Nguyệt thôi, có vì ta đâu!"
Thần quân đối diện với hắn một lát, ngón tay cái cọ mạnh qua mặt hắn, chậm rãi nói: "Rõ ràng là vì em, rõ ràng là vì em, rõ ràng là vì em!"
Khi y nói những lời này hơi giống thần thái của Sở Tê khi gây rối vô cớ, mặc dù vẫn chưa đạt tới trình độ tinh túy như hắn nhưng phẫn uất và bực bội đã chực chờ xông ra từ trong mắt.
Sở Tê choáng váng.
Thần quân khẽ hung dữ với hắn: "Tiểu Thất thối này, ỷ vào sư phụ thích em mà cố tình bắt nạt sư phụ chứ gì? Còn như vậy nữa là giận em đấy."
Sở Tê hơi trố mắt, vẻ mặt thoáng không dám tin.
"Ngài..."
"Ngài cái gì." Thần quân nói: "Dưỡng thương cẩn thận cho ta, bằng không em trông cậy vào đâu mà đòi giữ lại sư phụ? Một chiếc miệng sao? Thế chẳng phải như ý nguyện của sư phụ rồi sao, hử?"
"Ta..."
"Ta cái gì." Thần quân lại nói: "Cái đồ không lương tâm, em còn muốn sư phụ làm thế nào nữa? Nếu sư phụ không yêu em thì đã sớm châm thêm một mồi lửa thiêu em trên pháp trường rồi."
Trên mặt Sở Tê lộ vẻ không phục, nhưng đối đầu với Bảy chiêu phát ngôn của sư phụ, trong thời gian ngắn hắn vậy mà lại như bị mai một khí thế, mãi lâu sau vẫn chưa nghĩ ra phải phản bác thế nào.
Khô Hoằng ở bên ngoài cười thành tiếng.
Sở Tê nghe thấy rõ ràng, gương mặt bỗng nhiên đỏ lên, tức giận trừng y.
Thần quân kéo tay hắn xuống dưới, nói: "Chờ.
Sư phụ hư tình giả ý phải đi bưng cơm cho em."
"......"
Sư phụ và Khô Hoằng ra ngoài cửa, rời khỏi tầm mắt của Sở Tê, cả hai nhìn nhau cười.
Khô Hoằng nói: "Muốn trị Sở Tê vẫn nên dùng chính phương pháp của Sở Tê là tốt nhất."
Thần quân lắc đầu bất đắc dĩ, nói: "Đứa nhỏ này...!quá khó quản."
"Ngài cũng coi như tìm được biện pháp."
Nghĩ đến vẻ mặt ngốc nghếch lúc vừa rồi của Sở Tê, Thần quân lại khẽ cười một tiếng.
"Nhưng mà ta có chuyện muốn hỏi ngài chút." Khô Hoằng nói: "Ngoại trừ cấy linh, có phải ngài dùng thêm cả thuật Chịu Thay hay không?"
Ý cười của Thần quân rút về, không nói năng gì.
Khô Hoằng đã có đáp án, nói: "Không thể chiều con trẻ như vậy được.
Nếu hắn không đau thì sẽ không để ý đến thương thế của mình, nhích tới nhích lui, càng khó khỏe lại."
Thần quân tiếp thu ý kiến, nói: "Tạm cứ xem thử trước.
Nếu hắn vẫn không chịu nghe lời thì ta sẽ giải thuật.
Chữa khỏi sớm mới là chuyện chính."
Khô Hoằng vỗ vỗ bờ vai y.
Trong phòng, Sở Tê nhìn theo bóng dáng sư phụ và Khô Hoằng sóng vai nhau rời khỏi, sau đó nhìn chằm chằm xà nhà trong chốc lát.
Sư phụ nói Nếu không yêu em thì sớm đã châm thêm một mồi lửa thiêu em tại pháp trường rồi.
Sở Tê nghĩ, lúc ấy hắn nên đáp lại y rằng Rõ ràng ngài đang vì Dạng Nguyệt.
Hắn cực kỳ giận mình khi ấy chẳng kịp nghĩ ra câu này, tự hỏi rốt cuộc bản thân gặp vấn đề ở đâu.
Sau mới phát hiện hình như mình bị câu Nếu không yêu em của sư phụ lừa gạt.
Hắn giật mình, trong đầu lại văng vẳng lời sư phụ: Em trông cậy vào đâu mà đòi giữ lại sư phụ? Một chiếc miệng sao? Thế chẳng phải như ý nguyện của sư phụ rồi ư?
Lại nằm yên không nhúc nhích nữa.
Hắn ôm lòng vãn hồi thể diện, thầm nghĩ nhất định phải mau mau khỏe lên, để sư phụ hiểu rõ thực lực của hắn.
Đến lúc đó dù y không muốn đi chăng nữa cũng phải bằng lòng.
...!Nhưng sư phụ bằng lòng rồi...!thì còn cần sử dụng thủ đoạn cưỡng ép sao?.
Truyện Teen Hay
Sở Tê xoắn xuýt đến điên mất.
Không lâu sau, sư phụ quay về, tiếp tục nhàn nhạt nói với hắn: "Sư phụ hư tình giả ý tới đưa đồ ăn cho Tiểu Thất đây."
Sở Tê xụ mặt.
Sư phụ lại nói: "Sư phụ hư tình giả ý tới đút cơm cho Tiểu Thất đây."
Sở Tê: "......"
Sư phụ hư tình giả ý vừa đút cơm vừa liếc hắn, thấy mặt hắn đỏ ửng, thái độ mất tự nhiên, khóe môi cong lên thành độ cong khó phát hiện.
Đút cơm xong, sư phụ hỏi hắn: "Xin hỏi Tiểu Thất có chuyện gì muốn dặn dò sư phụ hư tình giả ý không?"
Sở Tê cảm thấy y đáng ghét quá đi mất.
Hắn hung hăng liếc xéo sư phụ, nói: "Ta chưa...!chưa nói ngài hư tình giả ý."
"Ồ ——" Sư phụ kéo dài giọng, nói: "Vậy là sư phụ hiểu lầm Tiểu Thất."
"Hừ."
"Thế là do Tiểu Thất biết rõ trong lòng rằng sư phụ yêu thương Tiểu Thất nên mới cậy sủng sinh kiêu sao?"
"...!Hừ!"
Sở Tê nằm mạnh xuống.
Hắn đã quan sát và tự hỏi rồi.
Có lẽ sư phụ thích hắn và quan tâm hắn thật.
Mặc dù không biết tình cảm như vậy có thể kéo dài bao lâu, nhưng quả thực nó có tồn tại.
Hắn lại suy nghĩ, sư phụ nói thích một người thì sẽ đồng cảm như bản thân mình cũng vậy, có lẽ đây cũng là thật.
Khi thấy sư phụ để lộ sự mỏi mệt vì chăm sóc mình, hắn cũng mong y có thể nghỉ ngơi nhiều hơn chút, mong y có thể sớm khôi phục tinh thần.
Bởi vì ý nghĩ này, những ngày sau đó Sở Tê trở nên cực kỳ nghe lời, cũng không biết sư phụ làm cách nào phát hiện hắn không lộn xộn, mỗi ngày trước khi ngủ đều sẽ khen thưởng hắn một nụ hôn.
Tuy nói dưa chín ép cũng ngọt, nhưng sư phụ chủ động hiến nụ hôn sẽ càng ngọt hơn.
Sở Tê nếm được ngon ngọt, phối hợp với động lực nên ngày càng đủ đầy, trải nghiệm chữa trị không hề đau đớn khiến hắn như cá gặp nước, thậm chí có lần còn cảm thấy nhàm chán.
May mà chỗ sư phụ có rất nhiều sách về pháp thuật có thể đọc.
Mặc dù sư phụ không cho phép hắn tu luyện, nhưng đọc thì vẫn được.
Không biết có phải vì từng dạo Quỷ Môn Quan một lần hay không mà hắn càng trở nên thấu đáo.
Sở Tê cảm thấy những pháp thuật này trở nên càng dễ dàng hơn, dễ vô cùng, gần như chẳng cần ra tay, dùng ý nghĩ thôi cũng có thể thực hiện dễ dàng.
Thậm chí hắn chỉ dùng nửa ngày đã học được cách chế tạo một phân thân khó phân biệt thật giả mà không phải ảo cảnh đơn giản.
10 ngày sau, hắn được tháo băng.
Theo cách nói của Khô Hoằng, mấy ngày kế tiếp không cần băng bó quá kín, nhưng vẫn cần thoa thuốc.
Một chân bị thiêu lộ xương cốt của Sở Tê cũng đã mọc lên thịt mới.
Hắn đứng trước gương, ánh mắt dời từ cổ xuống, nhìn vết thương vặn vẹo đáng sợ uốn lượn, càng xuống dưới sẹo càng nghiêm trọng.
Thân thể này nếu không có Y tiên Khô Hoằng chữa trị thì chỉ sợ sẽ phải nằm dài trên giường bệnh ít nhất một năm.
Có thể hắn sẽ chết, có thể...!cứ tiếp tục sống với dáng vẻ xấu xí như vậy.
Mặt hắn và nửa người bên phải vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, cũng bởi vì hoàn hảo tinh xảo mà khi nhìn tới những chỗ có sẹo khác sẽ càng thấy ghê người.
Tựa như mỹ nữ nửa người nửa rắn, có một loại mỹ cảm kỳ dị.
Sở Tê nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn vào gương, tựa hồ thấy lại những kẻ hoan hô và trầm trồ khen ngợi dưới đài ngày hôm ấy.
Hắn không nhịn được khẽ cười.
Ta không chết.
Như vậy...!chết chính là các ngươi.
Một chiếc áo mỏng được khoác lên người hắn.
Thần quân vòng từ phía sau tới trước mặt hắn.
Sở Tê cúi đầu, nhìn ngón tay đối phương tỉ mẩn cài áo cho mình, hỏi: "Sư phụ...!có cảm thấy ta rất xấu hay không?"
"Em cảm thấy mình xấu sao?"
"Ờm..." Sở Tê suy nghĩ giây lát, nói: "Đương nhiên ta sẽ không chê chính mình."
"Em quan tâm điều này lắm sao?"
Không phải quan tâm điều này, mà quan tâm sư phụ thấy thế nào.
Ánh mắt Sở Tê lóe lên, không nói ra câu này, chỉ hung dữ với y: "Hỏi ngài thì ngài cứ nói đi, nói linh tinh nhiều vậy?"
"Ta quan tâm."
Sở Tê nhìn y.
"Ta quan tâm.
Tiểu Thất bị thương, trên người đầy vết sẹo...!Ta lại không thể ngăn cản trước."
Một đôi cánh tay vòng qua eo Sở Tê.
Thần quân rủ hàng mi, nói: "Ta quan tâm...!mình không thể bảo vệ em tốt."
Sở Tê khẽ nhấp đầu lưỡi, trong lòng hơi nhũn ra, trên mặt lại bỗng xuất hiện chút thẹn thùng: "Cũng...!cũng không phải do sư phụ hết, là ta nhốt sư phụ lại trước..."
"Sao ta có thể dễ dàng bị nhốt lại chứ?" Sư phụ nghiêm túc nói: "Lẽ ra ta nên có biện pháp dự phòng mới đúng, ngay cả bản thân cũng không bảo vệ được, làm sao bảo vệ Tiểu Thất đây?"
Ây dà, sư phụ đúng là càng ngày giỏi nói chuyện rồi.
Xương cốt Sở Tê mềm mềm mại mại, hắn không nhịn được kiễng chân rướn người tới hôn y.
Thần quân chối từ động tác của hắn.
Hai tay hai chân Sở Tê đồng loạt ra trận, rất nhanh đã bò lên quấn chặt trên người y.
Một tay Thần quân nâng hắn, một tay che kín chiếc miệng không an phận của hắn, nói: "Bây giờ vẫn chưa được."
Sở Tê không hài lòng: "Nói dễ nghe như vậy, chứ cuối cùng ngài vẫn ghét ta."
"...!Chờ thuốc giảm đau của em hết tác dụng rồi nói tiếp."
"Cứ như vậy là được rồi."
"Không được."
"Vì sao thế nha?"
Thần quân bịa chuyện: "Ảnh hưởng trải nghiệm."
"Không ảnh hưởng."
Thần quân lay hắn xuống dưới, nói: "Mặc y phục cẩn thận, ra ngoài tắm nắng chút, tiếp xúc với ánh mặt trời nhiều mới có lợi cho cơ thể."
"Thấy sư phụ nhiều mới có lợi chứ."
"Em không thể đòi mấy thứ lung tung rối loạn mãi được, không phải còn muốn luyện công sao?"
"Ứ ừ..."
"Không được làm nũng." Thần quân nói: "Đi."
Sở Tê trề môi thành một độ cong.
Hắn vô cùng bực bội xoay người đi, kéo áo trên người vứt xuống nền đất, sau đó bỏ ra ngoài.
Kẻ điên nhỏ mà điên lên thật cũng đủ vô sỉ.
Đi được hai bước, vùng hông hắn chợt căng lại, Thần quân tiếp tục vớt hắn về, một lần nữa cầm y phục khoác lên cho hắn, môi dán bên tai hắn, nói nhỏ: "Không thẹn thùng."
"Không phải."
Thần quân ôm lấy hắn, dỗ dành: "Ngày mai là được."
"Phải ban ngày cơ."
"...!Buổi chiều."
"Hiện tại!"
"Chỉ sợ chân em vẫn còn đau."
"Thuốc còn chưa hết tác dụng, không đau."
"Em cứ khăng khăng đòi sư phụ là thuốc sẽ hết tác dụng đấy."
Sở Tê không hiểu, lại nói: "Hết cũng muốn sư phụ."
Thần quân nhíu mày, ánh mắt Sở Tê kiên quyết, gấp không chờ nổi, không thể không được.
Hắn không chịu mặc y phục cẩn thận, Thần quân đành phải bọc người vào y phục bế lên, niệm pháp quyết tại nơi hắn không nhìn thấy.
Giải cấm thuật Chịu Thay xong, cả người y nhẹ nhàng hơn rất nhiều, vẻ mặt của Sở Tê lại lập tức thay đổi.
Hắn được đặt lên giường, lập tức cảm thấy quanh thân mình chỗ nào cũng đau.
Đâu chỉ mỗi chân, mà tất cả những chỗ từng bị thương trên người đều chạm vào chút đã đau.
Có lẽ bởi vì mất đi cảm giác đau quá lâu, đau đớn giờ phút này liền cực kỳ khó chịu đựng.
Thần quân xê dịch người, sắc mặt Sở Tê lập tức trở nên rất mất tự nhiên, hắn gượng gạo động đậy, nhỏ giọng nói: "Nếu không hay là vẫn cứ thôi đi."
"Hẳn không đau bằng ngày đó em chịu roi."
"...!Từ giàu về nghèo khó."
Sở Tê lẩm bẩm, Thần quân nhìn vẻ mặt của hắn, không nhịn được lại nở nụ cười.
Sau khi đau đớn khôi phục, Sở Tê ấy vậy mà lại có cảm giác sống dậy một lần nữa.
Có thể vì nguyên nhân hắn dần dần khỏe lên, thái độ của Thần quân cũng dần dần khôi phục về bình thường.
Sở Tê thu hết một loạt biến hóa này vào nơi đáy mắt.
Nghĩ đến Thần quân bởi vì vết thương của hắn mà không được yên giấc, trong cảm giác đau lòng còn xen lẫn ít an tâm và ấm áp xa lạ.
Nếu cứ thế này mãi thì tốt biết mấy.
Nhưng những ngày như vậy đã định sẵn sẽ không kéo dài quá lâu.
Qua thêm mấy ngày nữa, Sở Tê làm ổ một mình trong phòng Thần quân, nhìn người đối diện giống mình gần như đúc.
Hắn rung rung lông mi, đối phương cũng rung rung lông mi theo.
"Ta thích sư phụ."
Hắn nói với một Sở Tê khác.
Người nọ nở nụ cười biết rõ trong lòng.
"Nhưng ta càng muốn giết người hơn." Sở Tê chậm rãi nói: "Sư phụ mà biết là chắc sẽ lại tức giận đây."
"Đành phải gạt y thôi."
Một Sở Tê khác xoay người ra khỏi cửa, hành động của hắn cực kỳ mau lẹ, bởi vì chọn thời gian đúng lúc nên khi đi không một ai nhìn thấy bóng dáng hắn.
Sở Tê khoanh chân ngồi trên giường, thong thả ung dung lật bộ sách tu luyện lên.
Ngoài cửa vang lên tiếng động, Thần quân vừa đi vào vừa nói: "Y tiên mới đi nghỉ, mấy ngày nay vì nấu thuốc luyện đan cho em..."
Y vừa dứt lời, một dáng hình nhẹ tênh bỗng lao về phía y.
Thần quân thuận tay đón được hắn, ôm người nhẹ gần bằng một nửa mình vào lòng, hàng mi dài đen nhánh khẽ rủ xuống, giấu đi cảm xúc trong mắt.
"...!Mà chưa từng được ngủ ngon." Y nói tiếp: "Sau này phải dành thời gian tới nghiêm túc cảm ơn người ta nhé."
"Vâng." Sở Tê ôm cổ y, cơ thể treo hờ trên người y, mềm mại nói: "Cảm ơn sư phụ, cảm ơn Y tiên, Tiểu Thất đều sẽ nhớ kỹ."
Ngoan quá, ngoan đến...!kỳ cục.
Thần quân nhẹ nhàng túm người từ trên thân mình xuống, nói: "Lại đang ấp ủ ý đồ xấu gì rồi?"
"Ý đồ xấu..." Vẻ mặt Sở Tê trở nên hồn nhiên mà mị hoặc, hắn nói với ánh mắt trông mong: "Muốn ăn sư phụ luôn...!thì sao?"
Bên ngoài bờ vực, một đôi chân trần dày đặc vết sẹo đáp xuống lá khô.
Bạch y uyển chuyển, bóng ảnh thấp thoáng, hắn băng qua rừng rậm tựa quỷ mị, tóc dài bay tán loạn, lộ ra khuôn mặt trắng nõn với dung nhan tinh xảo, trên cổ lại có một vết bỏng màu đỏ rõ ràng.
Tựa dấu vết, lại tựa huy chương.
"Lại đang ấp ủ ý đồ xấu gì rồi?"
Giọng sư phụ xuyên qua nửa thân thể khác truyền vào tai.
Rừng rậm âm u, ẩm ướt, lại oi bức.
Trên khuôn mặt trắng nõn kia