Chuyển ngữ: Trầm Yên
......................................................!
Thần quân vuốt ve mái tóc hắn, khe khẽ cười thành tiếng.
Nhóc điên dù trả giá bất cứ điều gì cũng phải đòi bằng được báo đáp.
Quả nhiên như sao Thiên Bình chuyển thế.
"Sư phụ muốn nhìn trái tim Tiểu Thất chút, xem có phải lại đang nói dối không."
Sở Tê sờ tay lên ngực theo phản xạ, nói: "Em không nói dối.
Nếu sư phụ muốn thì em đào ra cho ngài xem là được."
Hắn ngưng tụ linh lực tại lòng bàn tay, lập tức đánh về phía ngực.
Thần quân nheo mắt, túm một phát đã bắt được tay hắn.
Tâm tình phức tạp.
Y ngày càng đoán không ra tâm tư của Sở Tê, không thể nào phán đoán được quyết định của Sở Tê xuất phát từ suy nghĩ gì trong lòng....!Là biết rõ y nhất định sẽ ngăn cản, hay là thật sự quyết định đào trái tim ra cho y?
Thần quân không dám đùa với hắn nữa, cũng trịnh trọng nói: "Sư phụ sẽ không tùy tiện muốn bất cứ thứ gì có khả năng đe dọa đến tính mạng em.
Nếu sư phụ lựa chọn làm tổn thương em, chắc chắn là vì không yêu em, em không cần vờ ngớ ngẩn, đến lúc này đánh sư phụ chạy là được rồi.
Hiểu không?"
Sở Tê hạ tay xuống, như hiểu lại như không quá hiểu.
"Nhưng mà..." Hắn hơi ngượng ngùng nói: "Em làm sư phụ bị thương, em cũng yêu sư phụ, nhưng sư phụ không đánh em chạy mà?"
"Em thế nào không sao hết, trong lòng sư phụ đã có tính toán, nhưng em thì khác, vậy nên ta muốn dạy em.
Nhớ kỹ lời ta nói, biết chưa?"
Dù một ngày nào đó sư phụ không thích Tiểu Thất nữa, thì sư phụ cũng mong Tiểu Thất sống tốt.
Y không nói ra thành lời, Sở Tê không rõ.
Mọi việc trong lòng hắn đều có chính và phụ.
Hiện giờ đúng là thời điểm phải chứng minh tất cả với sư phụ, vậy nên hắn mới không chút do dự đào trái tim mình.
Về phần sau này còn mạng đi xem trái tim sư phụ không thì không nằm trong phạm vi suy tính của hắn.
Hắn cũng biết chỉ yêu cầu từ một phía không đúng, do vậy hắn sẵn sàng cho sư phụ xem trước, chỉ là không thể cho sư phụ tu vi được.
Nếu hắn muốn sống thì ắt phải sống một cách vui sướng tự do, hắn còn muốn nỗ lực luyện công giết Minh Đạm đây.
Hai việc này nhìn qua tưởng xung đột, ấy vậy mà lại chia rõ rạch ròi trong lòng Sở Tê.
Hắn có thể chết vì sư phụ, nhưng hắn không muốn lại lần nữa quay về hình dạng nhỏ yếu, bị cơn sóng triều cọ rửa như lục bình trôi.
Có lẽ Thần quân sẽ mãi mãi không thể hiểu được hắn.
Ma chủ ngó lơ Sở Tê vài ngày, nhưng sau khi gặp Thần quân lại chuẩn bị yến hội về đêm.
Sở Tê cực kỳ khó chịu về việc này.
Hắn ngồi ven giường đung đưa chân, nhìn Thần quân tỉ mỉ lựa chọn y phục thích hợp cho mình.
Những bộ y phục này đều do Ma chủ đưa tới, hoặc cũng do Thần quân yêu cầu.
Sở Tê nói bằng giọng chua chua: "Mặt mũi của sư phụ cũng lớn thật nha."
"Hắn không dễ dàng ra gặp em chưa chắc đã vì ngứa mắt em, còn có thể vì sợ em."
Sở Tê sửng sốt: "Hắn sợ em?"
"Ngày em tới đúng lúc hắn vừa phá giải một Pháp khí, không cẩn thận bị phản phệ." Cuối cùng Thần quân lấy một chiếc trường sam giao lĩnh màu đỏ mang tới chỗ hắn.
Sở Tê đẹp nhưng không nữ tính, mặc cái gì cũng có thể tạo thành khí chất cực kỳ thuần túy, màu sắc rực rỡ này lập tức khiến cả người trở nên bừng bừng sức sống, kết hợp với khuôn mặt sạch sẽ kia càng lộ ra vẻ khiến người ta thương yêu.
Sở Tê luôn không chú tâm vào ăn mặc, quấn bừa áo rách hay khăn trải giường cũng được.
Sau khi được Thần quân hầu hạ mặc xong, hắn đứng trước mặt y, vừa đẹp vừa nho nhã, lại tinh xảo khiến người ta yêu thích không buông tay.
Người đẹp vì lụa, Thần quân không nhịn được hôn lên gương mặt hắn: "Tiểu Thất thật là đẹp."
Thật ra bản thân Sở Tê chẳng hề quan tâm vấn đề này.
Số lần mặc y phục đẹp cả đời này của hắn chỉ đếm được trên đầu ngón tay, không có tí mắt thẩm mỹ nào, bỗng nghe thấy sư phụ khích lệ mới ngoảnh mặt nhìn gương, lập tức cũng bị vẻ đẹp của mình ảnh hưởng đôi chút, đắc ý nói: "Phải chăng sư phụ càng thích em hơn?"
"Đúng vậy."
Sở Tê lập tức càng đắc ý.
Chút kiêu căng kia thể hiện ra không sót tẹo nào theo động tác vênh mặt của hắn, khiến người ta ngắm đến trái tim nhũn ra.
Thần quân luôn không cách nào hiểu được, vì sao sẽ luôn có người nỡ làm tổn thương Tiểu Thất của y.
Đứa nhỏ như vậy vốn nên trưởng thành trong sự quan tâm ấm áp, trở thành một người ngây thơ mà lương thiện mới đúng.
Nhưng ngẫm lại, Tiểu Thất như vậy khả năng sẽ không có đủ loại nhân duyên với y.
Lúc hắn ngồi trước gương cho y chải đầu vẫn còn cao ngạo vênh mặt, bị Thần quân không tiện tay ấn mạnh đầu vài cái mới thu bớt chút cao ngạo.
Sở Tê rất thích những thứ vàng kim và đỏ thẫm, chưa hề đề cập muốn Thần quân gỡ vòng vàng trên tay chân ra.
Bởi vì đó là màu vàng kim nên Sở Tê cố coi nó như vật trang sức, còn nghĩ ngày nào đó tháo xuống được thì có thể cầm đi đổi chút đồ ăn ngon.
Sở Tê ngồi trước gương nhìn Thần quân vấn tóc cho mình.
Mỗi lúc như vậy, hắn như quay về thuở nhỏ bị ép ngồi trước gương chỉnh lại phát quan.
Sở Tê hồi nhỏ vốn là một bé con tự do tản mạn, ngồi không động đậy non nửa canh giờ với hắn mà nói chính là một cực hình.
Vì vậy hắn luôn nhích tới nhích lui trên ghế, mãi tới khi mẫu thân đoạt lấy chiếc lược, xụ mặt đẩy đầu hắn vài cái, răn dạy vài câu, hắn mới chịu ngoan ngoãn.
Sở Tê bỗng nhiên nói: "Sư phụ, ngài giống a nương em quá."
"Vậy ta quá thảm rồi."
Sở Tê nở nụ cười vô tư.
Bước chân của Thần quân luôn không nhanh không chậm, hệt như trời sập xuống cũng chẳng khiến y hoảng loạn gấp gáp.
Sở Tê theo sát bên y, nghiêng đầu quan sát y, rất thích ngắm vạt áo y lay động, dáng vẻ tiên tư khoan thai.
Hắn học theo thả chậm động tác, nhưng đôi chân không được ai quản lý, cứ học mấy bước lại phải chạy gấp mấy lần mới đuổi kịp.
Thần quân vô tình phát hiện động tác của hắn, nghiêng đầu sang xem: "Học ta làm gì?"
Sở Tê chẳng chút ngượng ngùng vì bị phát hiện, thản nhiên nói: "Học ngài đẹp."
Sở Tê sẵn lòng học ưu điểm của bất kỳ ai, không hề chọn lựa, cũng không hề cảm thấy học tinh túy của người ta có gì đáng thẹn.
Đôi mắt Thần quân cong lên, thả chậm bước chân kiên nhẫn chờ hắn, không quên trêu chọc: "Cẩn thận học được của người khác mà quên luôn mình."
"Hừ."
Ma chủ Lâm Uyên tổ chức yến hội đón gió tẩy trần cho Thần quân.
Khi Sở Tê tới nơi mới phát hiện rằng không phải vài người ngồi chung một bàn mà là mỗi người một bàn, ngay cả vị trí của hắn và sư phụ cũng bị xếp rất xa.
Sở Tê lập tức dịch bàn tới bên Thần quân, dựa sát vào y.
Ma chủ dặn dò mấy người tiếp khách, rõ ràng là ma nhưng không biết học được dáng vẻ tiên phong đạo cốt ở đâu mà còn cười với Sở Tê:
"Tiểu đồ đệ này của Thần quân sao lại bám người như vậy nhỉ?"
"Tâm tính trẻ nhỏ thôi." Thần quân bưng nước ô mai bên cạnh lên đưa tới trước mặt Sở Tê, người nọ lập tức không vui: "Em uống rượu cơ."
Hơn nữa hắn còn chưa bao giờ uống say.
Thần quân cũng không ngăn cấm hắn, đặt nước ô mai về vị trí cũ.
Sở Tê không phải người có thể nói chuyện với người lạ quá ba câu, suốt yến hội gần như chỉ nói với Thần quân.
Hắn vừa ăn vừa cảnh giác xem sư phụ có bị người ta rình coi hay không.
Mỗi khi thấy ai nhìn Thần quân liền đanh mặt trừng lại, dần dà mọi người đều đổ dồn ánh mắt nghiền ngẫm lên người hắn.
Thần quân đành phải vỗ vỗ đầu hắn: "Tập trung ăn."
Ma chủ ngồi ở chủ vị, cười ha ha nói: "Không hổ là tâm tinh Thiên Đạo chuyển thế, quả nhiên thuần tịnh tinh khiết."
Ông ta vừa nói xong lời này, khách khứa khắp sảnh tiệc đồng loạt tỏ ra khiếp sợ, bắt đầu mồm năm miệng mười bàn tán.
"Tâm tinh Thiên Đạo?"
"Thần quân Dạng Nguyệt trong truyền thuyết ư?"
"Không phải hắn là kẻ điên nhỏ mà Nhị Công tử đưa từ nhân gian về sao?"
"Sao tâm tinh Thiên Đạo lại lưu lạc tới tận đây?"
......!
Thân phận hiện giờ của Sở Tê rất nhạy cảm.
Bản thân hắn không thích thân phận này thì thôi đi, nhưng nếu để người có ý biết được thì chỉ sợ sẽ