“Đến nhà chúng tôi dưỡng bệnh một thời gian, bao ăn bao ở được không?”
Đến giờ A Tiện vẫn chưa thể tin được.
.
Truyện Nữ Phụ
Cậu tin trên đời này có rất nhiều may mắn nhưng sẽ không rơi trúng mình.
Mà nếu gặp may thì rất có thể là cạm bẫy, vì vậy cậu luôn cẩn thận từng li từng tí, lo trước lo sau.
Nhưng may mắn này thật sự rơi trúng đầu khiến cậu choáng váng.
Hình Chính Hạo xách hành lý nhẹ tênh của A Tiện vào phòng mình.
Căn hộ này chỉ có hai phòng ngủ, một phòng của anh còn phòng kia của Hình Lệ Lệ.
Khi nào rảnh rỗi thì nha đầu này lại đến ngồi chơi một lát, tạm thời xem như nơi trú ẩn của hai anh em.
A Tiện còn nhỏ nhưng cũng không thể ngủ trong phòng phụ nữ được.
Hình Chính Hạo nghĩ vậy.
Thế là đành để cậu ở phòng mình.
Dù sao cũng không phải chưa từng ngủ chung.
Một mình A Tiện lăn lộn nhiều năm nay bị chửi rủa, bị mỉa mai, bị đấm đá đều có, mọi sự ác ý cậu đều chịu đựng được, nhưng ý tốt bất ngờ này lại khiến cậu bối rối.
“Hình......”
Hình Chính Hạo quay đầu, tưởng cậu quên tên mình nên ở cạnh nhắc nhở: “Hình Chính Hạo.”
A Tiện lại không nghe anh: “Ông chủ Hình, anh muốn gì cứ nói thẳng đi, đừng quanh co lòng vòng nữa......”
Hình Chính Hạo nhíu mày.
Anh phát hiện dạo này mình rất hay nhíu mày.
Anh từng nghe A Tiện gọi gã trung niên béo phì họ Chu kia là “ông chủ Chu”, chắc cậu cũng đang xem anh như khách làng chơi ngấp nghé thân thể cậu.
“Tôi không có mục đích gì cả, hai lần trước cậu tới nhà tôi chẳng phải cũng không có chuyện gì sao?” Hình Chính Hạo dịu giọng, “Tôi muốn cho cậu một môi trường tốt để dưỡng thương, cậu nhìn chân mình đi, không được đụng nước, đi đứng cũng khó, sao cậu có thể tự chăm sóc mình được?”
A Tiện xua tay, “Đâu có nghiêm trọng vậy, chẳng chết được đâu.”
Trong mắt cậu không chết được thì không phải bệnh nặng, nếu chết thì số mệnh đã định, cậu chấp nhận.
Thế nên cậu không cần những điều này......!A Tiện nghĩ, nhưng cổ họng nghẹn ứ không sao nói được câu từ chối.
Lẽ ra cậu nên......!
Hình Chính Hạo nói: “Sao nói thế được, đang mùa đông giá rét, tuy chưa đến mức chết cóng nhưng rất dễ để lại mầm bệnh, huống chi cậu còn ngủ ngoài đường.
Giờ cậu chưa thấy gì nhưng chờ đến lúc sáu mươi tuổi sẽ thấy ngay.”
A Tiện nghĩ thầm mình làm sao sống được đến lúc đó chứ.
A Tiện không muốn mắc nợ ơn nghĩa, cuối cùng nói: “Cám