Khi nghe tin người phụ nữ mất, cậu không hề khóc.
Khi nhìn thấy thi thể bà, cậu vẫn không khóc.
Vẻ mặt cậu rất bình tĩnh, từ từ đi tới cạnh người phụ nữ đắp vải trắng rồi từ từ ngồi xuống như thể trước mặt mình chỉ là một người dưng.
Hình Chính Hạo không lên tiếng an ủi vì thứ cậu cần lúc này là yên tĩnh để chấp nhận sự thật rằng người thân duy nhất của mình đã ra đi.
Rất tàn nhẫn nhưng không còn cách nào khác.
Hình Chính Hạo ngồi với cậu đến rạng sáng, từng cơn gió lạnh thổi vào nhà xác im ắng tĩnh mịch.
Cả ngày nay A Tiện chưa ăn uống gì, huống chi ở đây còn lạnh như thế.
Anh đi tới phía trước nói: "A Tiện, đi thôi, cả ngày cậu đã không ăn gì rồi, cũng cần nghỉ ngơi nữa chứ."
A Tiện không trả lời mà vẫn lẳng lặng nhìn tấm vải trắng.
Cậu đã ngồi đây nhìn nó chằm chằm suốt mười tiếng liền.
"A Tiện, bà ấy không muốn thấy bộ dạng này của cậu đâu, có lẽ bà ấy đi là vì không muốn liên lụy cậu đấy."
Nhắc đến người phụ nữ, rốt cuộc A Tiện hơi có phản ứng, môi cậu khẽ mấp máy.
Hình Chính Hạo nói: "Nghe lời tôi đi, rời khỏi đây trước đã, nơi này lạnh lắm."
A Tiện thẫn thờ đáp: "Anh đi trước đi."
Hình Chính Hạo lại nói: "Hôm nay tôi chỉ mặc hai cái áo thôi, cậu không đi thì tôi cũng không đi." Hình Chính Hạo rất hiểu tính A Tiện, nếu nói sức khỏe cậu không chịu nổi thì nhất định cậu sẽ mặc kệ.
Trái lại nếu nói vì người khác thì cậu sẽ không như thế nữa.
Ánh mắt A Tiện dao động, quả nhiên đứng dậy như Hình Chính Hạo muốn, anh vẫn luôn chú ý cậu từng li từng tí, khi thấy hai mắt cậu đờ đẫn thì nhủ thầm không ổn, vội vàng đỡ lấy cậu.
A Tiện cứ thế ngất xỉu trong lòng anh.
Từ đó Hình Chính Hạo trải qua những ngày hết sức vi diệu.
Người anh thích đã trở về, nhưng không còn như xưa nữa.
Sau khi từ nhà xác về A Tiện chẳng nói câu nào, càng không hỏi đến người phụ nữ kia.
Hình Chính Hạo cực kỳ bất đắc dĩ, tuy anh không thích bà ta nhưng đó vẫn là mẹ A Tiện, cậu vì bà ta mà biến thành như vậy anh cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Trong ánh mắt đờ đẫn của A Tiện, một tay anh lo liệu tang sự cho người phụ nữ, dù chỉ hoả táng