Hôm sau A Tiện tỉnh lại trong ngực Hình Chính Hạo, tay chân đều quấn quanh người ta.
Mặc dù cậu làm nghề kia nhưng lại mắc chứng sợ tiếp xúc với người khác, nếu không vì mưu sinh thì cậu tuyệt đối không muốn gặp những kẻ đáng ghê tởm và làm mấy chuyện buồn nôn kia.
Nhưng chỉ có duy nhất lần này cậu không muốn rời đi.
Chẳng lẽ cái này gọi là vô liêm sỉ? À không, cậu vốn đê tiện mà, cũng chẳng khác vô liêm sỉ là mấy.
A Tiện tự giễu mình.
"Dậy rồi à?" Giọng nói khàn khàn vang lên trên đầu, A Tiện giật mình vội vàng rời khỏi vòng tay ôm ấp của nam nhân.
Người kia thoải mái thở hắt ra rồi duỗi cái lưng mỏi nhừ phát ra tiếng răng rắc.
A Tiện trợn tròn mắt —— Anh......!ôm cậu ngủ cả đêm sao?
Cậu chưa bao giờ gặp tình huống này, những gã đàn ông khác sau khi xong việc đều đá văng cậu đi.
Có ai như người này để cậu ôm suốt đêm đâu?
A Tiện không hề biết rằng khi mình đang âm thầm xoắn xuýt thì Hình Chính Hạo buồn bực muốn chết.
Sau khi anh bật điều hoà không khí thì A Tiện liền nhích tới chui vào ngực anh, đã vậy còn cựa quậy liên tục, thỉnh thoảng còn run rẩy đẩy anh ra, miệng thì thào không muốn nhưng chỉ một lúc sau lại dựa vào, cứ thế lặp đi lặp lại.
Hình Chính Hạo phiền lòng duỗi tay ra ôm chặt A Tiện để cậu không nhúc nhích được nữa.
Trong lúc ngủ mơ A Tiện cũng rất ngoan, tựa như cảm giác được vòng tay mạnh mẽ của anh.
Sau nửa đêm thiếu niên rốt cuộc ngủ say, vô thức ôm chặt lò sưởi Hình Chính Hạo.
Sau đó hai người thuận theo tự nhiên ôm nhau ngủ ngon lành.
Hình Chính Hạo không phải người hẹp hòi, thấy A Tiện xoắn xuýt liền mở miệng nói: "Đi rửa mặt trước đi, trên bàn có bữa sáng đấy."
A Tiện quan sát anh, Hình Chính Hạo chẳng có vẻ gì là không vui nhưng cậu cũng không dám hó hé, lỡ chọc Hình Chính Hạo nổi cáu thì người ta tại đuổi mình ra khỏi cửa, đương nhiên bữa sáng cũng không được ăn, bữa tiếp theo chẳng biết bao giờ mới có.
A Tiện xưa nay không quen đánh răng, cũng không ai tập cho cậu thói quen này.
Thế là cậu nhào thẳng tới bàn ăn như hổ đói.
Hình Chính Hạo thầm nghĩ may mà mình mua tới bốn phần ăn.
"Ăn từ từ thôi, đâu ai giành với cậu." Hình Chính Hạo thật sự lo cậu sẽ chết nghẹn, thế thì ngày hôm sau bọn họ sẽ được lên báo.
A Tiện gặm xong một cái bánh bao lớn rồi ngẩng đầu nhìn Hình Chính Hạo, sau đó lại tiếp tục cúi đầu nhai nhồm nhoàm.
Tiếc là không thể đem đi, nếu đem được thì cậu đã chẳng lãng phí như vậy.
Bấy nhiêu đây đủ ăn hai tuần lễ, nhưng vì người khác mua nên cậu chỉ có thể tranh thủ ăn hết trong một bữa.
Hình Chính Hạo nhìn cậu cấp tốc giải quyết xong phần ăn của hai người, khiếp sợ hỏi: "Mấy ngày rồi cậu chưa ăn?"
A Tiện liếm sạch vụn bánh mì trên ngón tay rồi mới thỏa mãn đáp: "Quên rồi, chắc ba bốn ngày gì đó." Từ khi bị chủ thuê nhà đuổi đi, dù cậu có mấy tệ nhưng không dám xài bừa bãi vì còn hai món nợ phải trả, một là tiền thuê nhà, hai là tiền thuốc men của Hình Chính Hạo.
"Hả?!" Hình Chính Hạo giật mình.
"Lạ lắm à?" A Tiện liếc mắt nhìn anh với vẻ đùa cợt rồi đứng lên, "Tôi cho anh làm mấy lần, mức giá hiện giờ của tôi là ba mươi tệ một lần, bao luôn tiền thuốc, tiền trọ đêm qua và bữa sáng này chắc nợ anh khoảng một trăm tệ nhỉ."
"Làm gì?" Hình Chính Hạo phát hiện mình hoàn toàn không thể hiểu được suy nghĩ của A Tiện.
"Ngoài làm tình thì tôi còn biết làm gì chứ?"
Hình Chính Hạo hiểu ra: Cậu lại muốn dùng thân xác để gán nợ.
"Tôi sẽ cút ngay, làm nhanh một chút, làm xong hai ta không còn nợ gì nhau nữa." Nói xong A Tiện bắt đầu cởi áo.
Hình Chính Hạo ngơ ngác nhìn thân thể cậu, không hề nổi lên dục vọng gì mà trái lại còn giật mình thảng thốt.
Da cậu xanh xao như thiếu nắng, xương sườn nhô cao khiến anh nhớ tới đống sườn ngoài chợ bán mười mấy tệ một cân.
Đã biết cậu rất gầy nhưng không ngờ