Editor + Beta: Thất Tử - 24/08/22
Trong lúc ăn tối, Lý Trăn Nhiên hỏi rất nhiều về việc đóng phim của Dư Băng Vi.
Dư Băng Vi tặng anh một món quà, tất nhiên Lý Trăn Nhiên cũng muốn đáp lễ, cô không cần tiền cũng không muốn mua một con mèo khác, trong lòng vẫn thầm hy vọng anh sẽ tặng cô một món quà lớn hơn.
Lý Trăn Nhiên tạm thời chưa lên tiếng nhưng Lý Trăn Tự đã ám chỉ với cô, anh hai đã nhớ kỹ chuyện này, nhất định sẽ không làm cô thất vọng.
Ăn xong, Lý Trăn Nhiên đứng dậy đi luôn, Dư Băng Vi ngạc nhiên khi thấy con mèo kia cũng nhảy xuống ghế đi theo anh ra ngoài.
Cô ngơ ngác quay đầu hỏi Lý Trăn Tự: "Anh hai cho Đoàn Tử ăn cái gì thế?"
Lý Trăn Tự đáp: "Ăn cái gì? Ăn bả mèo chắc? Anh làm sao mà biết được.
"
Nhưng lát sau hắn lại nói: "Con mèo kia cũng thông minh, cứ như một đứa trẻ con ấy.
"
Dư Băng Vi nuôi Lý Trăn Nhược gần một tháng nhưng không nhận ra chuyện này.
Ra khỏi nhà hàng, Lý Trăn Nhiên tạm biệt hai người kia, nhấc chân định lên xe, đột nhiên Dư Băng Vi gọi anh lại.
Cô nói: "Anh Lý, trước đây tôi có hỏi người ta, nếu muốn triệt sản cho mèo đực thì mèo phải được sáu tháng đã, theo tôi tính thì khoảng hai tuần nữa là đến lúc phải triệt sản cho Đoàn Tử rồi.
"
Lông Lý Trăn Nhược dựng lên, cậu không muốn bại lộ nhưng vẫn ré một tiếng uy hiếp về phía Dư Băng Vi.
Trước kia là ai nói nếu thiến thì sẽ tội lắm, không triệt sản cậu? Cậu thích cô ấy đến thế, bây giờ lại đâm cậu một dao, quả là không ai độc ác bằng lòng dạ phụ nữ!
Dư Băng Vi bị cậu làm cho sợ hết hồn, nhất thời quên mất mình nói cái gì.
Lý Trăn Nhiên bình thản đáp: "Cảm ơn cô đã nhắc nhở, tôi sẽ sắp xếp thời gian.
"
Nói xong, anh bế Lý Trăn Nhược lên xe.
Trong lòng Lý Trăn Nhược cuộn sóng, hồi lâu chưa thể bình tĩnh được, cậu sợ, nghe Lý Trăn Nhiên nói sẽ sắp xếp thời gian, chân giơ ra túm lấy ống tay áo Lý Trăn Nhiên.
"Sao vậy?" Lý Trăn Nhiên liếc cậu một cái.
"Meo!" Lý Trăn Nhược muốn nói cho anh biết, đừng triệt sản cậu.
Nhưng không nói được vì giữa cậu và anh không có cách gì giao tiếp được.
Lý Trăn Nhiên nhìn cậu, lát sau nói: "Nhóc hiểu cô ấy nói gì à?"
Lý Trăn Nhược giật mình, tự hỏi mình có nên giả vờ không hiểu không? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ai biết cậu có nghe hiểu hay không, kêu một tiếng: "Meo!"
Lý Trăn Nhiên một tay chống cằm nói: "Triệt sản nhất định phải làm, nếu không lúc động dục rất khó chịu, biết không?"
Cậu biết nhưng cậu không muốn triệt sản!
Nhưng giờ cậu chẳng thể biểu đạt ý muốn của mình với Lý Trăn Nhiên, cậu tỏ ra buồn bã, meo meo một lúc chẳng có tác dụng gì, thế là Lý Trăn Nhược nhảy khỏi ghế, trốn vào góc xe, rầu rĩ không vui.
Buổi tối về đến nhà, Lý Trăn Nhiên thật sự gọi điện cho Hoa Nghị Bang, hẹn trước với bệnh viện thú y, định triệt sản cho Lý Trăn Nhược.
Khoảnh khắc đó với một người từng là đàn ông, bây giờ là mèo đực không khác gì ngày tận thế.
Tối đó cậu không thèm vào phòng Lý Trăn Nhiên, nghĩ một nhát dao kia của Dư Băng Vi thật tàn nhẫn, nếu như Lý Trăn Nhiên muốn triệt sản cho cậu vậy thì cậu chỉ có thể rời khỏi nhà họ Lý mãi mãi.
Cậu thà làm mèo hoang còn hơn.
Nhưng giờ cậu biết rất khó để một con mèo Garfield lang thang ngoài đường, bởi vì miệng quá ngắn nên rất khó săn mồi, cũng chẳng sống được mấy ngày bên ngoài.
Lý Trăn Nhược đang khổ sở thì bên kia Lý Trăn Nhiên đã định xong ngày triệt sản cho cậu.
Lý Trăn Nhược nghe trộm được cuộc điện thoại giữa Lý Trăn Nhiên và Hoa Nghị Bang, anh không tránh cậu, cậu đã rõ, lần này dù có xin tha thiết như thế nào đi chăng nữa cũng vô dụng, cách duy nhất để tránh bị triệt sản chỉ có một, rời khỏi nhà họ Lý.
Biến thành mèo đã được nửa năm, khó khăn lắm mới vào được nhà họ Lý, một chút manh mối về kẻ giết hại mình chưa có mà đã đối mặt với nguy cơ không thể tiếp tục làm đàn ông.
Lần này trốn đi, ít nhất là hai ba ngày mới về, liệu Lý Trăn Nhiên có tha thứ cho cậu không, hay là sẽ cân nhắc không triệt sản cậu nữa?
Lòng Lý Trăn Nhược rối bời, cậu dự định trước ngày triệt sản sẽ chạy ra ngoài, đến gara chờ sẵn.
Trong gara ít ánh sáng, lúc tài xế Lý Trăn Thái lấy xe đi, cậu thừa dịp người ta mở cửa xe chui vào, giấu mình ở ghế phó lái, đuôi cũng nhớ mà thu lại.
Không có ai chú ý đến cậu cả.
Sau đó, khi Lý Trăn Nhiên ăn sáng, bắt đầu tìm mèo khắp nơi.
Ai cũng ngơ ngác, không biết con mèo chạy đi đâu.
Lý Trăn Nhược hít một hơi thật sâu, yên lặng đợi.
Mãi đến khi Lý Trăn Thái ăn sáng xong rồi lên xe đến công ty, trong nhà vẫn không có ai phát hiện ra cậu.
Tài xế khởi động xe, Lý Trăn Thái ngồi ghế sau hơi buồn cười nói: "Lão Nhị đi tìm mèo khắp nơi.
"
Tài xế nghe vậy đáp: "Chẳng lẽ động dục nên chạy rồi?"
Lý Trăn Thái cười nói: "Biết vậy hôm qua đã đem nó đi triệt sản.
"
Cũng chỉ là đùa giỡn mấy câu thôi, Lý Trăn Thái không quan tâm đến Lý Trăn Nhược nên không nhắc đến cậu nữa.
Lý Trăn Nhược nằm dưới gầm ghế phó lái không biết xe đi đâu, chỉ thấy lâu vậy rồi mà không ai phát hiện ra cậu nên cũng yên tâm.
Nhưng cậu vẫn nằm