Editor + Beta: Thất Tử - 04/09/22
Chu Khải là em vợ Lý Giang Lâm, tức em trai Chu Vận.
Lý Trăn Nhược vẫn luôn nghĩ Chu Vận mới là người Lý Giang Lâm thực sự yêu, một trong những điều khiến cậu nghĩ vậy là Chu Khải.
Chu Khải nhỏ hơn Chu Vận rất nhiều, tuổi tác xêm xêm Lý Trăn Tự.
Vì ba mẹ lớn tuổi, sức khỏe có hạn nên Chu Khải từ nhỏ đã đi theo Chu Vận, lớn lên ở nhà họ Lý.
Đôi khi Lý Trăn Nhược còn cảm thấy Lý Giang Lâm yêu thương Chu Khải nhiều hơn mấy đứa con ruột.
Từ nhỏ đến lớn sống ở nhà họ Lý, Lý Trăn Nhược không phải không có bạn, quan hệ với Chu Khải cũng tốt.
Nhưng tính cách của Chu Khải không mấy đáng tin, không biết là do thiếu sự quan tâm, dạy dỗ của ba mẹ mà tính cách gã từ nhỏ đã ương bướng, ngang ngạnh, chuyện phiền phức gì cũng dính líu đến.
Có lẽ vì cái tính cách không mấy đáng tin kia mà Lý Giang Lâm dù thích Chu Khải đến mấy cũng không dám giao công ty vào tay gã.
Ông cho gã rất nhiều tiền, mặc kệ gã ăn chơi đàng điếm.
Khi nhận điện thoại của Lý Trăn Nhược, Chu Khải dường như chưa tỉnh ngủ, nhưng khi nghe được ba chữ "Lý Trăn Nhược" kia, cả người tỉnh táo hẳn.
Gã cười lạnh một tiếng: "Mày nói lại lần nữa xem."
Lý Trăn Nhược: "Tôi là Lý Trăn Nhược."
Chu Khải cười ha hả, "Lý Trăn Nhược? Trăn Nhược chết từ đời mẹ nào rồi, mày không biết à? Mày còn nói mày là Lý Trăn Nhược?"
Lý Trăn Nhược không tức giận.
Cậu đã quen với tính tình của gã, hai chữ "bạn bè" nên đánh dấu ngoặc kép vào mới đúng.
Cả hai cùng ăn chơi đàn đúm thì ổn chứ nói được mấy câu thật lòng thì không.
Cậu cũng chẳng có tí hy vọng gì về "người bạn" này, Chu Khải không hề đau khổ khi bạn chết.
Lý Trăn Nhược hỏi: "Giờ anh ở đâu?"
Chu Khải hừ một tiếng, "Đang ở vùng ven biển nghỉ dưỡng với ba mày chứ ai.
Mày không biết à? Mày chết rồi mà, đến chuyện cỏn con này cũng không biết?"
Giọng Lý Trăn Nhược nhẹ đi, "Anh không tin tôi? Anh quên chuyện mượn tôi năm mươi vạn mà chưa trả rồi?"
Chu Khải: "Lý Trăn Nhược nói cho mày biết?"
Lý Trăn Nhược: "Anh còn nhớ chuyện anh đổi thuốc của ba tôi không?"
Chuyện này là bí mật.
Chu Khải chỉ kể mình Lý Trăn Nhược, chủ yếu là để đùa giỡn cho vui.
Hai người nói cho nhau không ít chuyện này nọ, nhưng chẳng phải chuyện to tát gì.
Cả hai đều có chữ tín, rất kín miệng trong mấy chuyện này.
Chu Khải không ngờ đến cậu lại nhắc chuyện này, trầm ngâm trong chốc lát, giọng điệu dần nghiêm túc, "Mày là ai?"
Nếu không phải là Lý Trăn Nhược thì cũng là người thân thiết với cậu.
Lý Trăn Nhược vẫn nói: "Tôi là Lý Trăn Nhược."
Chu Khải khác với Lý Trăn Nhiên, cậu không dám làm ra bất cứ ám hiệu gì với anh.
Sợ rằng một khi anh tìm được chút manh mối thôi thì chân tướng sẽ lộ ra ngay.
Nhưng riêng Chu Khải, cậu tin gã sẽ không tin chuyện này.
Chu Khải hừ lạnh, "Bớt nói nhảm! Rốt cuộc mày là ai? Không nói tao cúp máy!"
"Từ từ, đừng vội." Lý Trăn Nhược vội ngăn gã cúp máy.
"Tôi có chuyện muốn nói với anh và Lý Giang Lâm."
Chu Khải trào phúng cười, "Đó không phải ba mày sao? Vô lễ quá đấy."
Phải thừa nhận một điều, câu này của gã khiến cậu tức giận nhưng giọng vẫn rất bình tĩnh, một chút tâm tình cũng không để lộ, "Anh nói với ông ấy giục Lý Trăn Thái và Ôn Thuần nhanh chóng kết hôn đi.
Nếu không Ôn tiểu thư sẽ chạy theo người khác đấy."
Chu Khải nghi ngờ, "Cậu có ý gì?"
Lý Trăn Nhược: "Ý trên mặt chữ.
Bye bye."
Nói xong, cậu cúp điện thoại.
Sau đó, cậu nhắn cho Lý Trăn Thái một cái tin nhắn: Tôi có một tấm ảnh của người yêu anh, nếu muốn xem có thể liên lạc với tôi.
Tin nhắn vừa gửi, Lý Trăn Nhược tháo sim, bẻ đôi.
Chỉ vì mùi nước hoa trên người Lý Trăn Tự mà kết luận hắn với Ôn Thuần có gian tình, dù hai người thật sự có ý gì với nhau hay không, cậu nhất định khiến nhà họ Lý gà bay chó sủa một hồi.
Loạn lên rồi thì cái gì cần lộ ra sẽ lộ ra cả.
Lý Trăn Nhược lắp lại cái sim Lý Trăn Nhiên mua cho, đi về phía khu phố gần đó.
Cậu hỏi một bác gái ven đường, dựa theo lời chỉ dẫn mà đi vào một con hẻm nhỏ.
Đây là địa chỉ nhà trước đây của mẹ Lý Trăn Nhược.
Đối với mẹ ruột, cậu từng có một quãng thời gian rất dài cố chấp.
Đó là khi cậu còn nhỏ, không thể tự kiểm soát được cuộc sống của mình.
Nhớ có một lần bị bắt nạt, Lý Trăn Nhược khóc lóc nói với Lý Giang Lâm muốn mẹ, còn định bỏ nhà đi tìm bà.
Lý Giang Lâm nổi giận đùng đùng, phạt quỳ nửa ngày trời.
Cơm tối hôm đó cũng là Chu Khải lén đem cho.
Sau này, khi có khả năng tìm mẹ thì không còn cố chấp thế nữa.
Cậu đã không còn là đứa nhỏ suốt ngày đòi mẹ mà là một người đàn ông đã có mục tiêu để hoàn thành, để theo đuổi.
Cho người tìm tung tích của mẹ nhưng chỉ có cái địa chỉ.
Mẹ đã mất từ lâu, địa chỉ này bà vẫn luôn ở đó đến tận khi mất.
Rõ ràng là ở trong thành phố, khoảng cách gần đến vậy mà chưa từng được nhìn thấy bà dù chỉ một lần.
Lúc cầm được địa chỉ này trên tay, Lý Trăn Nhược không đi đến đó, bởi cậu thấy nó vô nghĩa.
Lần này đến cũng không phải vì sự cố chấp với mẹ mà vì cậu muốn tìm chút manh mối.
Xem xem năm đó bà với Lý Giang Lâm quen biết nhau như thế nào.
Tại sao bà mang con của người khác mà lại bảo là con của Lý Giang Lâm? Bí mật chôn giấu nhiều năm như thế, người cũng đã chết, là ai đã đào nó lên?
Lý Trăn Nhược muốn biết rất nhiều chuyện nhưng chưa từng có ý định đi tìm ba ruột.
Nếu như Lý Giang Lâm không phải ba cậu thì người ba ruột kia có lẽ chẳng tồn tại.
Tòa nhà đã cũ, trốn phía sau mấy toà nhà cao tầng chốn đô thị.
Nếu không có người chỉ đường chắc Lý Trăn Nhược muốn tìm cũng chẳng tìm được.
Nhiều hộ gia đình đã chuyển đi vì toà nhà này sớm muộn gì cũng phá.
Số hộ gia đình ở lại chiếm chưa đến một nửa.
Lý Trăn Nhược biến thành người khác, thân phận cũng không thay nên có nhiều chỗ tốt.
Ít nhất là cậu làm gì cũng không cần phải che giấu, dù là ai cũng không nghi ngờ thân phận của cậu.
Cậu theo số phòng trong địa chỉ đi đến tầng năm, đi tới căn phòng ngoài cùng bên trái gõ cửa.
Gõ cửa bốn, năm lần mà chẳng ai mở, lại phải gọi người phòng bên ra.
Người mở cửa là một người đàn ông ngoài bốn mươi, nhìn cậu một lượt từ trên xuống: "Nhầm phòng à?"
Lý Trăn Nhược khách khí hỏi: "Phòng bên này có ai không ạ?"
Người đàn ông kia đáp: "Mười năm nay chẳng có ai ở cả."
Lý Trăn Nhược: "Trước đây có một người là Triệu Vũ Quỳnh sống ở đây sao?"
Người đàn ông hơi nhíu mày, "Tôi không rõ lắm.
Có một cô gái ở đây, hơn mười năm trước cô ta mất nên không ai ở nữa."
Lý Trăn Nhược hối hận không mang theo thuốc lá.
Có điếu thuốc dụ người ta nói thêm mấy câu thì tốt, cậu nói: "Dạ, cháu không làm phiền chú nữa.
Nhưng cho cháu hỏi, chú ở đây được bao nhiêu năm rồi?"
Chú ấy bảo: "Tầm hai, ba mươi năm gì đấy."
Lý Trăn Nhược: "Chắc chú biết bà ấy đến đây ở từ khi nào chứ?"
Chú nhớ kỹ lại, "Hình như là hơn hai mươi năm trước đến ở.
Lúc đầu ở một mình, mấy tháng sau bụng đã to rồi."
Lý Trăn Nhược vội hỏi: "Chú có biết người yêu bà ấy là ai không ạ?"
Chú lắc đầu, "Chưa từng thấy.
Cô ấy cũng không qua lại với ai, cũng chẳng biết sinh lúc nào.
Bụng nhỏ lại nhưng đứa con thì chẳng thấy đâu."
Lý Trăn Nhược nắm lấy cánh cửa, "Sau đó có ai ở đây không? Đó là phòng của bà ấy sao?"
Chú vẫn lắc đầu, "Tôi không biết, cô ấy đi đâu tôi cũng chẳng biết.
Một hôm không gặp, rồi mất tích từ đó."
Lý Trăn Nhược buột miệng, "Vậy di vật của bà ấy..."
Lúc này phía sau người đàn ông vang lên giọng nói của người phụ nữ, "Ai vậy? Nói gì mà lâu thế!"
Chú nói vọng vào, "Không có gì." Không đợi cậu hỏi xong đã vội nói, "Tôi không rõ."
Rồi đóng mạnh cửa lại.
Lý Trăn Nhược không đi ngay.
Tâm trạng khi đến đây và khi biết tin mẹ mất khác hẳn nhau.
Dù cậu không phải con trai Lý Giang Lâm nhưng tình nhân khổ sở đến chết mà vẫn mặc kệ thì đúng là bạc tình.
Nhìn cánh cửa cũ đến loang lổ, Lý Trăn Nhược thoáng chua xót.
Câu hít một hơi rồi quay người rời đi.
Một ý nghĩ bỗng hiện lên, cậu muốn tìm người phá khoá cửa, vào trong thử xem có khi tìm được di vật của Triệu Vũ Quỳnh hay không.
Hơn mười năm trước, Triệu Vũ Quỳnh chết trong bệnh viện.
Người ta đồn bà đã cắt đứt quan hệ với người thân, hậu sự do Lý Giang Lâm lo.
Triệu Vũ Quỳnh qua đời hơn mười năm.
Căn phòng này đăng ký tên của bà, sau khi bà mất thì thuộc về Lý Trăn Nhược.
Nhưng lúc đó cậu còn nhỏ, đến mẹ mình là ai cũng không biết, làm sao có thể biết đến sự tồn tại của căn phòng này.
Đến khi trưởng thành, có thể điều tra về mẹ thì biết được căn phòng này đã được đăng ký dưới tên Lý Giang Lâm.
Một căn phòng như thế Lý Giang Lâm chẳng buồn để vào mắt.
Theo lời hàng xóm, năm đó Triệu Vũ Quỳnh đến bệnh viện không ngờ là không trở về.
Vậy có khi nào căn phòng kia vẫn nguyên vẹn? Không có ai động vào nó trong ngần ấy năm?
Lý Trăn Nhược đi xuống tầng, nghĩ thầm chuyện này không thể hấp tấp được, phải đi từng bước mới được.
Giờ cậu làm gì cũng sợ bị Lý Trăn Nhiên nghi ngờ.
Nếu Lý Trăn Nhiên hoài nghi, chỉ sợ