Lý Đoàn Tử theo Lý Trăn Nhiên ra sân bay.
Nói thật chứ, Lý Trăn Nhược có hơi chán nản vì cái tên Lý Đoàn Tử kia.
Nhưng cậu biết để lấy được một thân phận không dễ dàng gì.
Nếu chỉ vì cái tên khó nghe mà nhờ Lạc Phi làm lại một cái nữa thì cũng hơi quá đáng.
Nhịn xuống cục tức, cả đường đi Lý Trăn Nhược cứ nghiến răng nghiến lợi với Lý Trăn Nhiên.
Lúc đổi thẻ lên máy bay, Lý Trăn Nhiên hỏi cậu: "Nhìn tôi làm gì?"
Lý Trăn Nhược nghiến răng nói: "Hận không thể tróc xương lột da!"
Lý Trăn Nhiên tò mò hỏi: "Ai?"
Hỏi xong, Lý Trăn Nhược thấy anh nở một nụ cười nhạt.
Không phải anh không biết, anh chỉ đang trêu chọc cậu thôi.
Hoa Nghị Bang đi cùng hai người họ.
Từ khi đi theo, Hoa Nghị Bang im lặng không nói, đối với cái tên Lý Đoàn Tử cũng không có ý kiến gì.
Đến khi kiểm tra anh ninh, nhân viên giương mắt nhìn Lý Trăn Nhược, "Lý Đoàn Tử?"
Lý Trăn Nhược oán hận đáp: "Vâng."
Nhân viên không nói gì, nhưng lại nhìn cậu thêm hai cái.
Cái tên kỳ cục như vậy mà cũng có người đặt sao?
Ngồi máy bay khoảng hai tiếng thì đến nơi.
Đúng như Lý Trăn Nhược đoán, bọn họ đến Kỳ Giang.
Nơi này cậu không chỉ đến một lần, khi nhận dự án này, cậu đã phải chạy qua chạy lại khảo sát nhiều lần, trao đổi với bên chính phủ rồi mới quyết định.
Trời đã tối.
Đã ngủ trên máy bay nên giờ không mệt lắm.
Vừa ra khỏi sân bay đã có tài xế của công ty phái đến đón.
Sau khi lên xe, Lý Trăn Nhiên nói: "Về khách sạn trước đi.", rồi nói với Lý Trăn Nhược, "Cậu chờ tôi ở khách sạn.
Tôi và Nghị Bang đón mấy chuyên gia tới rồi cùng nhau ăn cơm."
"Còn ăn cơm nữa sao?" Lý Trăn Nhược hỏi, vừa rồi trên máy bay cậu nhét không ít đồ ăn vào bụng.
Lý Trăn Nhiên không nói với Lý Trăn Nhược vì sao phải đến Kỳ Giang.
Anh không nói, vậy cậu không hỏi.
Nhưng khi nghe anh nói mời chuyên gia đến thì chắc là công trường dự án có vấn đề.
Lý Trăn Nhiên sờ đầu cậu, "Còn muốn ăn?"
"Đương nhiên." Lý Trăn Nhược đáp, "Đồ ăn ở đây ngon mà."
Chưa đến khách sạn, trời đã mưa nhỏ.
Tài xế đón bọn họ phàn nàn, "Thời tiết kiểu quái gì thế này! Mấy ngày nay cứ mưa suốt không ngừng."
Lý Trăn Nhược nhìn ra ngoài cửa sổ, mùa mưa đến rồi.
Đến khách sạn, giám đốc chi nhánh Vận Lâm đã đợi sẵn.
Nhận phòng xong, Lý Trăn Nhiên và Lý Trăn Nhược cất hành lý trước.
Phòng của hai người có phòng khách và phòng ngủ, Hoa Nghị Bang ở phòng bên cạnh.
Lúc mở cửa, Hoa Nghị Bang liếc mắt nhìn họ thêm một lần nữa, nhưng chẳng nói gì.
Lý Trăn Nhược đôi khi ghen tị với Lý Trăn Nhiên có một thư ký đắc lực, trầm mặc ít nói.
Lý Trăn Nhiên cất đồ xong thì ra ngoài với Hoa Nghị Bang, bảo Lý Trăn Nhược ở trong phòng đợi điện thoại của anh.
Lý Trăn Nhược nằm trên giường lớn, lười biếng dang tay chân thành chữ "đại" (大), cậu không muốn làm gì cả.
Dường như mưa càng ngày càng to, cậu cầm điều khiển mở TV lên.
Đúng lúc bản tin thời tiết phát sóng, dự báo sắp tới trời mưa không dừng.
Nơi này mưa suốt mấy ngày, một số nơi đã ngập lụt.
Kỳ Giang cách đây 200 km chắc cũng mưa liên tiếp mấy ngày.
Không biết Lý Trăn Nhiên vội vàng đến đây có liên quan gì đến mưa to không dứt không.
Dự báo thời tiết đã chuyển sang mục tin tức xã hội, Lý Trăn Nhược đổi kênh, muốn xem thử còn tin tức nào thú vị hơn không.
Một tiếng sau, Lý Trăn Nhiên gọi điện thoại cho cậu, bảo cậu xuống ăn cơm.
Vì khi đó đã muộn nên bữa tối được sắp xếp trong nhà hàng của khách sạn.
Lý Trăn Nhược xuống đến nơi đã thấy Lý Trăn Nhiên và ba, bốn vị chuyên gia đang bàn tán với nhau.
Theo sau anh, ngoại trừ Hoa Nghị Bang và giám đốc chi nhánh còn có giám đốc dự án Kỳ Giang.
Mọi người vào nhà hàng, cùng ngồi một bàn
Lý Trăn Nhiên nói: "Hôm nay muộn quá rồi.
Sáng mai còn có chuyện phải làm nên chúng ta ăn tạm một bữa đạm bạc.
Khi nào mọi chuyện giải quyết xong xuôi, tôi sẽ mời các vị một bữa đàng hoàng."
Tất cả mọi người thay nhau nói anh khách khí quá.
Lý Trăn Nhược không đói lắm, cậu chọn mấy món mình thích.
Thi thoảng múc một thìa canh ăn.
Vòng cổ kia quá bắt mắt nhưng không ai hỏi gì cậu.
Chỉ có một người hỏi Lý Trăn Nhược là ai, Lý Trăn Nhiên nói là em họ, dẫn theo để học hỏi.
Nghe mọi người nói chuyện trong bữa cơm, Lý Trăn Nhược mới biết công trường Kỳ Giang xảy ra vấn đề.
Công trường bắt đầu thi công nhưng mấy ngày qua mưa lớn liên tiếp, đê chắn lũ vỡ, công trường bị ngập nước.
Công trường ngập nước, nói là nạn hồng thuỷ trăm năm mới thấy cũng không sai.
Nhưng một tòa nhà xây bên cạnh bị sập, tổ dự án có chút khẩn trương, sợ phần địa chất có vấn đề gây ảnh hưởng đến việc xây dựng sau này.
Vì vậy, Lý Trăn Nhiên mới mời mấy chuyên gia hàng đầu về địa chất, kiến trúc và kỹ thuật đến.
Hy vọng bọn họ có thể thăm dò địa chất của toàn bộ công trình khu du lịch bị ảnh hưởng bao nhiêu, có cần phải tiến hành quy hoạch lại lần nữa không?
Thật ra mấy chuyện khảo sát địa chất này lần trước Lý Trăn Nhược đã mời người đến thăm dò, nhưng vẫn kém xa sự tỉ mỉ, cẩn thận của Lý Trăn Nhiên.
Mặc dù tối nay chỉ có mấy người ăn chung nhưng các chuyên gia kia còn dẫn theo học sinh và đội của mình đến, xem ra lần này tiêu tốn không ít.
Lý Trăn Nhược cắn thìa súp, nghĩ Lý Trăn Nhiên quá theo đuổi chủ nghĩa hoàn hảo.
Lý Giang Lâm còn cảm thấy anh đang bới lông tìm vết nên mới đem dự án này giao cho cậu.
Ăn xong thì về phòng, Lý Trăn Nhiên đi tắm trước.
Lý Trăn Nhược nằm lì trên giường không muốn động đậy.
Nằm được một lúc cậu mới nhớ tới một chuyện, đứng dậy lục vali của Lý Trăn Nhiên tìm chứng minh nhân dân.
Dù cái tên khiến người ta tức điên nhưng mang theo nó bên người vẫn tiện hơn.
Sau khi kiểm tra an ninh ở sân bay xong, cậu định cất chứng minh nhân dân nhưng Lý Trăn Nhiên đã lấy mất khi ở sảnh tiếp tân.
Tìm một hồi mà chẳng thấy đâu, Lý Trăn Nhiên ra khỏi phòng tắm, khăn quấn quanh eo, hỏi: "Cậu làm gì đấy?"
Lý Trăn Nhược hỏi lại: "Chứng minh nhân dân của tôi đâu? Trả tôi cho tôi được không?"
Lý Trăn Nhiên ngồi xuống mép giường, "Trả cho cậu làm gì?"
Lý Trăn Nhược: "Nếu anh không ở cạnh tôi mà có chuyện gì gấp thì sao?"
Lý Trăn Nhiên: "Cậu phải ở cạnh tôi, không được đi đâu hết."
Lý Trăn Nhược không nhịn được cái tính chiếm hữu của anh buột miệng nói: "Anh bị điên à..."
Lý Trăn Nhiên lạnh lùng nhìn cậu.
Cậu không dám chọc anh nữa, "Tôi đi tắm đây."
Tắm xong, Lý Trăn Nhược mặc đồ ngủ vào mới ra ngoài.
Trước đây cậu chẳng để ý gì mấy chuyện này.
Đàn ông với nhau cả, lại còn là anh hai cậu, tắm xong mặc mỗi quần lót đi qua đi lại chẳng sao.
Nhưng rút kinh nghiệm từ chuyện tối qua, cậu hơi xấu hổ.
Kỳ động dục còn chưa kết thúc, nên mặc kín đáo, chứ không lại gây hiểu lầm.
Lý Trăn Nhiên nằm trên giường xem TV, bản tin cuối ngày đang phát sóng.
Lý Trăn Nhược nằm xuống cạnh anh, hỏi: "Ngày mai dù mưa cũng đi sao?"
Lý Trăn Nhiên gật đầu, "Phải đi chứ.
Mời người ta tới rồi, dù mưa lớn đến mấy cũng phải đi.
Ai biết được lần sau có như thế nữa không."
Cậu sớm đoán được anh sẽ nói như thế.
Lý Trăn Nhiên thình lình duỗi tay ra, khuỷu tay chống đầu giường, ngón tay nghịch tóc Lý Trăn Nhược.
Lý Trăn Nhược ngẩng đầu nhìn Lý Trăn Nhiên, anh không nhìn cậu mà đang xem TV rất chăm chú, chẳng để ý gì đến cậu.
Anh chỉ xem tóc cậu như lông mèo mà chơi đùa.
Nhìn gò má Lý Trăn Nhiên, chẳng hiểu sau tim Lý Trăn Nhược đập hơi nhanh.
Cơ thể bắt đầu nóng lên, hơi thở cũng dồn dập, cậu lập tức nhảy xuống giường, chạy vội vào phòng vệ sinh.
Cậu đã tìm hiểu kỹ về kỳ động dục của mèo trên mạng.
Mỗi người nói một kiểu, có người nói tiếp xúc với mèo cái sẽ động dục, có người nói động dục chỉ mấy ngày hoặc qua mười ngày là ổn, có người nói cần hạn chế sinh nở hay là chỉ cần