Ôn Thuần không đồng ý cũng không phản đối.
Sự im lặng của cô dường như là lời ngầm đồng ý với Lý Giang Lâm.
Lý Trăn Nhược tiếc không thể thấy được biểu cảm của Lý Trăn Tự.
Nhưng cậu nghĩ, nếu Lý Trăn Tự có gì đó mờ ám với Ôn Thuần thì cũng chưa chắc đã để lộ cảm xúc gì.
Cậu tin rằng hắn đối với Ôn Thuần không nghiêm túc gì cả, có lẽ cũng giống như mấy người phụ nữ bên cạnh hắn, vui chơi qua đường thôi.
Ăn cơm tối xong, Lý Giang Lâm bảo Lý Trăn Thái đưa Ôn Thuần về nhà.
Ông vào thư phòng, gọi cả Lý Trăn Nhiên vào nữa.
Lý Giang Lâm về nhà, Lý Trăn Tự không dám chạy ra ngoài đi chơi lung tung.
Ăn tối xong tự giác lên tầng hai nghỉ ngơi.
Lý Trăn Nhược không biết Lý Giang Lâm nói gì với Lý Trăn Nhiên.
Cậu chạy ra khỏi nhà, nhảy lên bệ cửa sổ ngoài thư phòng nghe lén.
Vừa nhảy lên đã nhìn thấy Lý Trăn Nhiên.
Lý Trăn Nhiên vừa hay đứng cạnh cửa sổ.
Anh thoáng cái đã chú ý đến động tĩnh bên ngoài, nhìn con mèo nhảy lên bệ cửa sổ.
Cánh tay bình tĩnh nhấc lên, đẩy cậu ra ngoài mà không có chút thương xót nào.
Lý Trăn Nhược chửi thầm.
Phản ứng cũng nhanh, chân trước bám vào bệ cửa sổ mới không ngã chổng vó xuống đất.
Đúng lúc này, cậu cảm giác có gì đó túm chân mình.
Cố quay đầu lại nhìn, Lý Trăn Nhược hoảng hồn.
Con chó Nhị Hoàng đang ngậm chân cậu, nó muốn kéo cậu xuống.
Lý Trăn Nhược bám chặt hai chân trước vào bệ cửa sổ, cố giãy chân sau ra khỏi miệng Nhị Hoàng nhưng không được.
Đã thế còn bị nó lôi ngã xuống nền cỏ.
Nhị Hoàng há miệng, hưng phấn nhìn Lý Trăn Nhược.
Cái lưỡi dài thè ra, thở hổn hển, dí cái mũi ướt trượt ngửi Lý Trăn Nhược.
Lý Trăn Nhược bật dậy, chạy về phía trước.
Nhị Hoàng hơi sửng sốt nhưng cũng vui sướng chạy theo sau.
Lý Trăn Nhược rẽ vào một khúc cua, chạy thẳng đến sân trước.
Cậu biết, nếu mình chạy vào bằng cửa trước, Nhị Hoàng chắc chắn sẽ bị người ta chặn lại.
Nào ngờ, vừa chạy vào đã bị Chu Khải ngáng đường.
Vì chỉ chú ý đến con chó phía sau mà lơ đễnh nên bị Chu Khải túm lấy vòng cổ xách lên.
Chu Khải nhìn Nhị Hoàng bám theo con mèo, hỏi: "Mày bắt nạt Nhị Hoàng của tao?"
Lý Trăn Nhược nghĩ, bắt nạt cái con khỉ! Sau đó, giơ vuốt ra cào vào mặt Chu Khải.
Chu Khải xem như phản ứng nhanh, ném Lý Trăn Nhược ra chỗ khác.
Một đường cong parabol hoàn hảo, Lý Trăn Nhược hạ cánh cạnh bình hoa lớn trong phòng khách.
Xem chút nữa là cái bình ấy đổ, vỡ.
Dì Vương nghe động tĩnh chạy đến, ngăn Chu Khải lại, "Làm gì thế hả? Mèo của anh cháu đấy! Sao lại bắt nạt nó hả?"
Tính đúng ra thì Chu Khải là cậu nhỏ của Lý Trăn Nhiên.
Nhưng dì Vương đã chăm sóc họ từ nhỏ đến lớn, cảm thấy Chu Khải giống em trai của Lý Trăn Nhiên hơn.
Mà Chu Khải xưng hô không thống nhất, cho nên cấp bậc gần như chẳng cần thiết.
Chu Khải muốn gì đó thì cửa thư phòng mở ra, Lý Trăn Nhiên đi ra, liếc gã một cái.
Lý Trăn Nhược nhanh chóng chạy đến bên chân Lý Trăn Nhiên cọ ống quần anh.
Khi được anh ôm trên tay mới yên tâm thở phào một hơi, khiêu khích nhìn Chu Khải một cái.
Lý Trăn Nhiên xoa đầu cậu, ôm cậu đi lên tầng.
Chu Khải bĩu môi, huýt sáo.
Gã xoa đầu Nhị Hoàng, nói: "Mày tự đi chơi đi."
Trong nhà có mình Lý Trăn Tự đã đủ phiền rồi, giờ thêm Chu Khải, Lý Trăn Nhược dùng móng vuốt cào đầu mình.
Lý Trăn Tự thật ra cũng tốt.
Hắn không uống say, không chọc đến hắn thì không sao.
Nhưng Chu Khải thì khác, có lúc cảm thấy gã là tên điên chính hiệu, cần vào bệnh viện tâm thần gấp.
Lý Trăn Nhiên bế Lý Trăn Nhược vào phòng mới thả cậu xuống, nói: "Nếu tôi không ở nhà mà Chu Khải ở nhà thì tránh xa cậu ta ra."
Lý Trăn Nhiên xác định được con mèo này hiểu anh nói gì.
Nhưng hiểu là một chuyện, giao tiếp được với nhau là một chuyện.
Mỗi khi Lý Trăn Nhược ở cùng Lý Trăn Nhiên, cậu sẽ nhớ đến chuyện tối hôm qua.
Cậu nhìn anh, lặng lẽ nhích xa anh ra một chút.
Đến tận lúc này cậu vẫn không biết Lý Trăn Nhiên anh có ý gì.
Bởi vì anh chưa từng nói suy nghĩ của mình cho cậu biết.
Chuyện tối hôm qua cứ như chưa từng xảy ra vậy.
Có khi lúc đó Lý Trăn Nhiên say quá, sáng ra ngủ dậy cái gì cũng không nhớ.
Hoặc cũng có thể là anh không quan tâm, đời tư của anh sạch sẽ đến thế nhưng có lẽ không để tâm chuyện ngủ với người khác.
Đương nhiên Lý Trăn Nhược cậu cũng không để ý chuyện này, miễn người kia không phải là Lý Trăn Nhiên.
Cậu thở dài nghĩ, tình hình của mình có chút nguy hiểm nhỉ?
Lý Trăn Nhiên ngồi trên giường.
Anh không nói lời nào nhưng ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào con mèo.
Anh đưa tay sờ đầu cậu, thấy cậu không phản ứng thì túm lấy một chân mèo, kéo lại gần mình.
Anh đột nhiên bảo: "Đi tìm Lạc Phi đi."
Lý Trăn Nhược kinh ngạc nhìn anh, nhưng anh không nói gì cả.
Buông chân cậu ra, Lý Trăn Nhiên đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Anh để lại mình Lý Trăn Nhược nằm sấp trên giường.
Cậu bắt đầu suy nghĩ tại sao Lý Trăn Nhiên lại bảo mình đi tìm Lạc Phi? Nhắc đến Lạc Phi, cậu nhớ lần trước muốn gọi điện thoại cho Tống Quân, nếu không phải cuộc điện thoại của Lý Trăn Nhiên cắt ngang thì có khi cậu đã gặp người tên Tống Quân kia rồi.
Nghĩ đến đây, Lý Trăn Nhược hối hận không thôi.
Theo như những gì Phượng Tuấn Nguyên nói, hình như Tống Quân biết gì đó.
Có lẽ có cách giúp cậu sớm biến lại thành người, nhưng giờ muốn tìm Tống Quân thì chẳng dễ nữa.
Cậu chỉ hy vọng Lý Trăn Nhiên dẫn mình đi tìm Lạc Phi.
Có lẽ Lạc Phi cũng biết chút ít.
Nhưng Lý Trăn Nhiên có muốn đi hay không mới là vấn đề.
Chỉ có thể tùy vào anh, cậu chẳng thế quyết định được.
Giờ muốn nói cũng chẳng nói được, càng huống hồ là những chuyện cậu muốn làm.
Lúc ngủ, Lý Trăn Nhược nằm cạnh giường Lý Trăn Nhiên ngủ.
Đến nửa đêm, cậu tự chui vào ngực Lý Trăn Nhiên, bị anh ôm chặt, đánh một giấc say sưa.
Sáng hôm sau, Lý Trăn Nhiên đặt báo thức dậy rất sớm.
Dù hôm qua mới từ Kỳ Giang về, nhưng hai ngày này là hai ngày mà anh bận nhất.
Một là báo cáo lại kết quả khảo sát bên Kỳ Giang, dù không phải anh viết nhưng với tính cách của anh nhất định sẽ tự mình giám sát.
Hai là Lý Giang Lâm đã về, hôm nay sẽ đến công ty.
Không riêng gì Lý Trăn Nhiên, Lý Trăn Thái và Lý Trăn Tự chắc đã sớm ở phòng họp ban quản trị rồi, có rất nhiều chuyện cần báo cáo với Lý Giang Lâm.
Trong nhà chỉ có Chu Khải và con chó Nhị Hoàng.
Lý Trăn Nhược nằm trên tầng ba phát chán nhưng không muốn đi xuống tầng một.
Cho đến khi cậu thấy Chu Khải lái xe ra ngoài qua cửa sổ mới thở phào nhẹ nhõm.
Bấy giờ cậu mới xuống tầng một, nằm nhoài trên ghế sofa.
Nhị Hoàng lượn lờ chơi ngoài sân cả sáng, nhìn Lý Trăn Nhược nằm trên ghế sofa, ư ử mấy tiếng, muốn chơi cùng cậu.
Nhưng Lý Trăn Nhược còn chưa sa đọa đến mức phải đi chơi với một con chó.
Cậu lạnh lùng nhìn nó, rồi tiếp tục nằm bẹp trên ghế sofa.
Chiều hôm đó, dì Vương nhận được một cuộc điện thoại.
Nói chuyện điện thoại xong, dì đứng dậy vươn vai, "Aizz, hôm nay chẳng ai về ăn cơm rồi."
Bữa tối chẳng có ai về nhà cả, kể cả Chu Khải.
Lý Trăn Nhược nghĩ chắc là Lý Giang Lâm mới về nên đi xã giao tiện lôi luôn mấy đứa con đi cùng.
Lý Trăn Nhiên không về, Lý Trăn Nhược chán chết nằm gục mặt trên ghế sofa.
Lòng thầm nghĩ không biết bao giờ anh mới đưa cậu đi gặp Lạc Phi.
Người đầu tiên về nhà vậy mà lại là Chu Khải.
Vừa nghe Chu Khải về là Lý Trăn Nhược nhảy khỏi ghế, nhanh chóng trốn ra sau ghế sofa.
Cậu tính định đợi gã đi rồi thì chui ra đợi Lý Trăn Nhiên tiếp.
Chu Khải vừa vào nhà được chạy đến tủ lạnh lấy một chai nước ra uống.
Đang uống nước, Lý Trăn Tự đã về.
"Daniel".
Chu Khải chào Lý Trăn Tự.
Lý Trăn Tự cười, "Hôm nay đi chơi sao?"
Chu Khải nói: "Đi chơi với mấy thằng bạn." Nói xong, gã ném cho Lý Trăn Tự một chai nước.
Lý Trăn Tự bắt được, nói cảm ơn.
"À." Lý Trăn Tự uống nước, Chu Khải hỏi: "Dì Ngô dọn dẹp đâu rồi?"
Lý Trăn Tự đáp: "Nghỉ rồi."
Chu Khải ngỡ ngàng, "Sao lại nghỉ? Đã làm nhiều năm rồi mà."
Lý Trăn Tự uống nước xong định lên phòng nghỉ, nhưng nghe Chu Khải hỏi thì ngồi xuống bàn ăn, đặt chai nước lên bàn, nói: "Mấy ngày trước phòng lão Tứ có chuyện lạ."
Lý Trăn Nhược lén chạy ra, muốn đến gần xem biểu cảm của Lý Trăn Tự khi nói chuyện này.
Chu Khải nghe thế thì nhíu mày.
Gã ngồi hẳn lên mặt bàn, Lý Giang Lâm mà thấy kiểu gì cũng mắng, "Chuyện lạ?"
Lý Trăn Tự ngẩng đầu nhìn gã, cười như không cười, "Lúc dì Ngô dọn phòng có thấy một mẩu giấy vệ sinh dính máu trong phòng lão Tứ."
"Giấy vệ sinh dính máu?" Chu Khải trợn mắt nhìn Lý Trăn Tự, rồi thình lình cười như được mùa, "Vậy có gì kỳ quái đâu! Tôi còn tưởng là băng vệ sinh dính máu."
Lý Trăn Tự bóp bóp chai nước, "Cậu biết mà.
Sau khi lão Tứ chết, căn phòng đó