"Sao lại thành thế này?!" Lý Trăn Nhược cởi quần lót đuôi thỏ xuống, thay sang quần áo của mình, hỏi.
Hạ Hoằng Thâm giải đáp vấn đề này cho cậu, "Tạp niệm quá nhiều, đây là biểu hiện của việc tu luyện chưa đủ."
Lý Trăn Nhược: "Khi nghĩ đến quần ren lọt khe, trong đầu lại nghĩ đến những thứ khác..." Cái này không thể trách cậu được.
Lúc trước có xem mấy thứ linh tinh, đến lúc hoá hình lại hiện lên trong đầu.
Hạ Hoằng Thâm đặt tay lên đầu câu, "Loại bỏ tạp niệm trong lòng, giống như lúc cậu muốn hoá hình người.
Nếu không loại bỏ được tạp niệm, con đường tu luyện trong tương lai sẽ khó khăn đấy."
Nghe những lời này, cậu có hơi chán nản, "Đã hiểu."
Tống Quân nhẹ nhàng an ủi, "Không sao đâu, cứ từ từ thôi."
Lý Trăn Nhược "ừm" một tiếng.
Tống Quân: "Cậu nói muốn điều tra kẻ thù của mình, sao rồi?"
Lý Trăn Nhược đặt mông ngồi xuống ghế sofa, "Tôi nghĩ mình đã biết là ai làm.
Nhưng vẫn cần phải điều tra cho rõ ràng, nếu không khi giết kẻ kia để báo thù tôi không yên tâm."
Tống Quân đặt tay lên vai cậu, "Không cần vội, tôi tin sẽ có ngày chân tướng được phơi bày."
Lý Trăn Nhược không kìm được nắm lấy tay Tống Quân, "Cảm ơn."
Hạ Hoằng Thâm lạnh mắt nhìn hai người, khẽ búng ngón tay.
Bỗng, mu bàn tay nhói đây, rút tay ra khỏi tay Tống Quân, cậu nhìn Hạ Hoằng Thâm, "Thầy keo kiệt thật."
Buổi chiều, Lý Trăn Nhiên đã bàn giao xong công việc nên đến trường Đại học đón Lý Trăn Nhược.
Lý Trăn Nhược lên xe, hỏi anh: "Anh tính nghỉ dài hạn?"
Lý Trăn Nhiên cười, "Ừ, muốn mời em ăn cơm.
Em muốn ăn gì?"
Lý Trăn Nhược: "Ăn gì cũng được hết.
Ăn xong rồi chúng ta đi xem phim."
Anh liếc cậu một cái nhưng không phản đối, khởi động xe.
Ăn cơm xong, hai người thực sự ngồi trong rạp chiếu phim và xem một bộ phim.
Dù là Lý Trăn Nhược hay là Lý Trăn Nhiên đều cảm thấy trải nghiệm này có chút mới mẻ.
Tuy rằng bộ phim không hay lắm nhưng hai người xem nó rất thích thú.
Đi được nửa đường, điện thoại của Lý Trăn Nhiên rung lên.
Anh đứng dậy cầm điện thoại ra chỗ khác nghe.
Lý Trăn Nhược vừa ăn bắp rang bơ vừa đợi anh.
Một lúc sau, anh quay lại ngồi xuống cạnh cậu.
Đột nhiên, âm thanh trầm thấp ghé sát tai cậu vang lên: "Cao Kỳ gửi cho anh một cái ảnh.
Muốn xem không?"
Hơi thở nóng rực của anh khiến Lý Trăn Nhược hơi rụt cổ lại nhưng bị nội dung của lời nói làm cho kinh ngạc.
Lý Trăn Nhiên đưa cho cậu xem tấm ảnh.
Đó là một tấm ảnh đã được phục chế.
Trên ảnh là một đôi nam nữ chụp chung.
Là mẹ của cậu, Triệu Vũ Quỳnh và một người đàn ông trông giống cậu.
Khung cảnh của tấm ảnh này giống với hai tấm ảnh mà cậu tìm thấy trong nhà của Triệu Vũ Quỳnh.
Rạp chiếu phim không tiện nói chuyện, cậu không thể ngồi yên được nữa.
Lý Trăn Nhược đứng dậy, kéo Lý Trăn Nhiên đi ra ngoài.
Mặc dù không chắc chắn nhưng cậu cảm thấy Lý Trăn Thái sẽ hoài nghi cậu không phải con ruột của Lý Giang Lâm.
Chắc là từ tấm ảnh này.
Sao anh ta lại tìm được nó?
Ra khỏi rạp chiếu phim, Lý Trăn Nhược hỏi Lý Trăn Nhiên: "Cao Kỳ có nói làm sao mà anh ta có được bức ảnh này không?"
Lý Trăn Nhiên lắc đầu, "Cao Kỳ nói đây là giới hạn của mình, không thể nói thêm điều gì nữa.
Anh ta giao tấm ảnh này ra là vì anh ta cho rằng em đã không còn tồn tại trên đời này nữa."
Lý Trăn Nhược nhìn điện thoại Lý Trăn Nhiên thật lâu, trong lòng thấy tức giận.
Kỳ thực, nếu cậu là Lý Trăn Thái, cậu cũng sẽ hành động như anh ta sau khi nhìn thấy tấm ảnh này.
Vấn đề là cậu không phải con ruột của Lý Giang Lâm nên bị phát hiện ra cũng chẳng thể trách Lý Trăn Thái được.
Điều cậu thực sự quan tâm là ai đã giết mình.
Trong lòng gần như tin rằng có liên quan đến Lý Trăn Thái, nhưng cậu cần một đáp án chính xác.
Lý Trăn Nhiên đưa tay sờ đầu cậu, ngón tay luồn vào tóc cậu nhằm xoa dịu cảm xúc của cậu.
Lý Giang Lâm không phải bố ruột của Lý Trăn Nhược.
Vậy thì người đàn ông trong ảnh là bố ruột của cậu.
Cậu đã từng xem tấm ảnh này, hiện nó vẫn còn nằm trong quyển album của Phượng Tuấn Nguyên.
Đối với cậu, bố ruột của mình là ai, cậu không quan tâm.
Hiện tại, cậu chỉ muốn biết tiền căn hậu quả mà thôi.
Triệu Vũ Quỳnh làm thế nào có thể phát sinh quan hệ với người đàn ông này? Rồi lại tự nguyện trở thành tình nhân của Lý Giang Lâm? Lừa Lý Giang Lâm để sinh cậu ra?
Những điều này có lẽ chẳng liên quan gì đến việc Lý Trăn Thái phơi bày thân phận của cậu, còn mua người giết cậu nữa.
Nhưng chúng không thể không liên quan đến tình hình hiện tại.
"Em nghĩ..." Lý Trăn Nhược nói được hai chữ, dừng một chút ngẩng đầu nhìn Lý Trăn Nhiên, "Em sẽ đi về quê của Triệu Vũ Quỳnh một chuyến."
Lý Trăn Nhiên: "Được, anh đi với em."
Buổi tối, Lý Trăn Nhiên tắm rửa, Lý Trăn Nhược đứng trước cửa số hóng gió.
Lúc này mọi người đều đã ngủ, chẳng có ai chú ý đến sự tồn tại của cậu.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, Lý Trăn Nhược sau khi biến thành người phải đi tìm quần áo bọc lấy cơ thể.
Vì đã xem qua hai tấm ảnh trong nhà cũ của Triệu Vũ Quỳnh, cậu cũng chẳng ngạc nhiên mấy khi Cao Kỳ gửi bức ảnh đó cho Lý Trăn Nhiên.
Ngược lại, cậu càng để ý những gì Hạ Hoằng Thâm nói với cậu hôm nay.
Cậu có tạp niệm nên tu luyện chậm.
Có một điều cậu dám khẳng định là hiện tại cậu thể buông bỏ tạp niệm để một lòng tu luyện, mà cậu cần thông qua tu luyện để đạt được nhiều sức mạnh hơn.
Lý Trăn Nhược cởi bộ đồ ngủ ra.
Ban nãy cậu lười không mặc quần lót.
Cậu đặt nhẹ tay lên bệ cửa sổ, nhắm mắt lại.
Gió đêm lướt qua cơ thể, còn mang theo cả hơi lạnh.
Cậu cố gắng không có bất kỳ tạp niệm nào, chỉ nghĩ đến một thứ.
Không cần quá phức tạp, chỉ là một cái quần lót đuôi thỏ.
Linh lực chậm rãi quấn quanh nửa người dưới.
Trong đầu tập trung vẽ ra quần lót, vẽ đến rõ từng chi tiết, cuối cùng là cái đuôi tròn trắng.
Khi mở mắt ra, nửa người dưới được linh lực bao lấy tạo thành một cái quần lót.
Cậu đưa tay sờ mông mình, nắn nắn cái đuôi xù mềm mại, sau đó cúi đầu nhìn từng chi tiết một cách cẩn thận.
Tự hỏi mình cái quần lót này có gì khác với cái quần lót trong tưởng tượng của cậu?
Đúng lúc này, cửa phòng tắm mở ra.
Khăn tắm quấn quanh eo Lý Trăn Nhiên, anh vừa lau tóc vừa đi chân trần ra ngoài.
Anh thấy Lý Trăn Nhược cúi xuống nhìn quần lót của mình, mà anh cũng thấy cái đuôi trắng ở sau quần lót đen.
Ném khăn bông xuống cái ghế bên cạnh, Lý Trăn Nhiên đứng trước mặt cậu hỏi: "Anh có thể hiểu là em đang quyến rũ anh không?"
Lý Trăn Nhược có chút vui vẻ, nói: "Anh xem, là em dùng linh lực biến ra đấy!"
Lý Trăn Nhiên nghe vậy thì quỳ xuống nhìn quần lót.
Ngón tay miết lấy mép quần lót, anh ngẩng đầu nhìn cậu, "Cảm giác rất mềm."
Khoảng cách quá gần, Lý Trăn Nhược hơi ưỡn eo sát vào mặt anh, cười cười.
Lý Trăn Nhiên không giận.
Anh kéo