Đường phố nhỏ hẹp, người qua người lại nhộn nhịp.
Ven đường, một con mèo bị buộc dây vào cổ, ngẩng đầu kêu "meo meo" hai tiếng.
Lý Trăn Nhược ngồi xổm xuống sờ đầu nó, nhìn nó dụi đầu vào người mình.
Lý Trăn Nhiên đứng cạnh Lý Trăn Nhược, nói: "Anh đi dạo xung quanh."
Lý Trăn Nhược gật đầu đứng lên, không màng đến tiếng kêu níu kéo của mèo con, rời đi cùng Lý Trăn Nhiên.
Thị trấn này không lớn, ai bọn họ cũng không quen không biết, cũng không biết đi đâu, chỉ có thể chậm rãi tản bộ ở cái thị trấn xa lạ này.
Suy nghĩ trong đầu quán loạn, Lý Trăn Nhược dứt khoát mặc kệ, bất luận sự thật là thế nào, hiện tại cậu chỉ có thể tiếp thu mà thôi.
Liệu có cái lựa chọn nào tốt hơn cái này được sao?
Lý Trăn Nhiên ôm eo cậu.
Lòng bàn tay đặt trên eo cách một lớp quần áo cũng có thể cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay anh.
Một lát sau, cậu quay đầu nói với anh: "Có lẽ em thiếu tình yêu."
Anh ngơ ngác trước câu nói khó hiểu của cậu nhưng vẫn nở nụ cười, "Anh bù đắp cho em."
Lời ngọt ngào luôn dễ nghe, Lý Trăn Nhược nghĩ thầm.
Hiện tại cậu rất hạnh phúc, mất đi một số thứ nhưng lại được đền bù bằng những thứ khác.
Không thể so sánh mất bao nhiêu được bấy nhiêu, cậu cũng chẳng rõ nữa.
Đi loanh quanh một vòng, đến giờ cơm tối, Lý Trăn Nhược gõ cổng nhà La Vân Quang.
Vẫn như cũ, không có người đáp lại.
Cậu không biết trong nhà có ai không.
Cửa hàng bên cạnh đã đóng cửa, ông chủ lúc đầu nói chuyện với bọn họ không biết đã về chưa.
Đợi thêm một lúc, cửa hàng cuối cùng cũng đóng cửa, cổng nhà La Vân Quang vẫn đóng kín.
Lý Trăn Nhược gõ cổng lần nữa nhưng vẫn không có người đáp lại.
"Không có người sao?" Lý Trăn Nhược cảm thấy kỳ lạ, lùi lại vài bước nhìn lên tầng hai của ngôi nhà.
Không thấy bóng người, nhưng có thấy loáng thoáng ánh sáng yếu ớt.
Cậu không chắc là ánh đèn trong nhà hay là đèn điện ngoài đường chiếu vào nữa.
Lý Trăn Nhược đưa ra một quyết định, nói: "Em muốn vào trong thám thính."
Lý Trăn Nhiên nhìn không gian xung quanh, xác thực không có camera chống trộm hay gì mới nói: "Đi đi, cẩn thận chút."
Lý Trăn Nhược cởi áo khoác đưa cho anh.
Lý Trăn Nhiên vừa đưa tay nhận áo khoác, áo khoác đã biến mất để lại một sợi lông mèo lơ lửng dừng chân trong lòng bàn tay anh.
Lý Trăn Nhược xấu hổ cười.
Biết rằng nó chẳng có ý nghĩa gì nhưng cậu vẫn theo thói quen xắn tay áo lên rồi trốn vào góc tối biến thành mèo, leo lên bức tường gạch cạnh cổng sắt.
Lý Trăn Nhiên đứng ở ngoài nhìn cậu dùng hai chân trước bám vào tường, mông lắc lư một hồi mới gian nan bò lên được.
Tức khắc, anh lộ ra nụ cười.
Lý Trăn Nhược leo lên tường rồi nên dễ dàng di chuyển hơn nhiều.
Cậu chạy dọc theo bờ tường, chạy một mạch cho đến khi đến gần ngôi nhà và bám lên đường ống bò lên cửa sổ tầng hai.
Đến gần, Lý Trăn Nhược nghe được tiếng người bên trong.
Chắc chắn trong nhà có người nên bò đến cửa sổ, cậu thấy ánh sáng vừa nãy.
Nương theo ánh sáng nhìn vào trong phòng, một đôi vợ chồng khoảng 40 tuổi đang xem TV.
Người chồng là La Vân Quang.
La Vân Quang có nhà nhưng lại không mở cửa cho bọn cậu.
Lý Trăn Nhược không có thời gian tức giận.
Cậu bám lấy đường ống trượt xuống tầng một, biến thành người rồi đi mở cổng từ bên trong.
Lý Trăn Nhiên đứng ở ngoài cửa, kinh ngạc nhìn cậu, "Có người sao?"
Lý Trăn Nhược gật đầu, "Có người."
Người ở trên tầng hai nghe thấy động tĩnh, La Vân Quang chạy đến cạnh cửa sổ, hét lớn: "Ai?!"
Lý Trăn Nhiên và Lý Trăn Nhược đứng tại chỗ, đồng thời ngẩng đầu lên nhìn.
La Vân Quang đã rời khỏi vị trí cửa sổ, nghe thấy tiếng động vội vã đi xuống.
Lý Trăn Nhiên và Lý Trăn Nhược đưa mắt nhìn nhau, cùng nhau đợi La Vân Quang đi xuống.
La Vân Quang xuống đến tầng một, vừa mở cửa vừa hung ác chửi: "Chúng mày là ai? Đến ăn cắp hay trộm cái gì? Tao báo cảnh sát!"
Tay La Vân Quang cầm điện thoại, ấn sẵn số 110, sẵn sàng gọi đi bất cứ lúc nào.
Vào lúc này, Lý Trăn Nhiên mở miệng: "Chú La, chú còn nhớ cháu không? Cháu là Lý Trăn Nhiên đây."
La Vân Quang ngẩn người.
Chú đứng cạnh cửa nhíu mày nhìn xung quanh, cẩn thận đánh giá người đàn ông anh tuấn đứng dưới ánh đèn, "Cậu nói cậu là ai?"
Lý Trăn Nhiên: "Cháu là con trai thứ hai của Lý Giang Lâm, Lý Trăn Nhiên."
La Vân Quang buông điện thoại xuống, chậm rãi đi về phía bọn họ.
Cho tới khi đứng trước mặt Lý Trăn Nhiên, chú cười nói: "Đúng rồi, vậy mà là Trăn Nhiên thật."
Lý Trăn Nhiên cười với chú: "Chú La, đã nhiều năm không gặp."
Vẻ mặt La Vân Quang khó hiểu, "Cháu đến đây làm gì thế?"
Lý Trăn Nhiên không trả lời ngày mà kéo Lý Trăn Nhược đến bên cạnh mình, nói: "Chú La, chú còn nhớ không? Đây là em trai cháu, Trăn Nhược."
Nháy mắt, biểu cảm trên mặt La Vân Quang thay đổi nhanh chóng.
Chú đi bật đèn trong sân lên, dưới ánh sáng nhìn gương mặt Lý Trăn Nhược, "Cậu ta...!không phải đâu..."
Lý Trăn Nhược không biết Lý Trăn Nhiên có ý gì, nhưng vẫn phối hợp với anh, "Chú La, chú nhìn kỹ lại đi.
Lúc cháu còn nhỏ chủ còn bế cháu mà.
Sao lại không phải được chứ?"
La Vân Quang rời đi lúc Lý Trăn Nhược còn nhỏ, chú có thể nhận ra Lý Trăn Nhiên đã trưởng thành, nhưng chưa chắc đã nhận ra được Lý Trăn Nhược.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, Lý Trăn Nhược hiện giờ nhìn rất trẻ, không khớp với tuổi hiện tại của cậu.
Nhưng với La Vân Quang, điều này không khiến chú băn khoăn, ngẩng đầu nhìn Lý Trăn Nhiên, "Năm ngoái chú có xem tin