Thẩm Hi Quang thật sự nắm tay dắt Bộ Thư đến trạm xe buýt.
Lúc anh buông ra, cậu còn thấy tiếc.
Xe buýt tấp vào, anh kéo cậu lên xe, mua vé cho cả hai.
Hai thiếu niên đứng nép ở cuối xe.
Tài xế lái vội vàng lạng lách, mỗi lần gặp khúc cua, Thẩm Hi Quang lẫn Bộ Thư đều ngã vào người kia, phải tay kéo tay nâng nhau để đứng vững.
Bọn họ xuống trạm ở ngã tư cách quảng trường ngắm pháo hoa hồi giao thừa vài chục mét, Thẩm Hi Quang bị hơi người trên xe làm nóng, má hơi đỏ lên, hỏi: "Lần trước cậu mua bánh cho Thẩm Dã ở đâu?"
Bộ Thư gập ngón tay lau lớp mồ hôi mỏng trên má anh, ngạc nhiên hỏi: "Anh muốn mua bánh ngọt sao?"
Thẩm Hi Quang gạt tay cậu ra, nói cậu dẫn mình đến tiệm bánh.
Anh thật sự mua một chiếc bánh ngọt giống như đúc cậu đã mua cho Thẩm Dã: "Tại cậu đem bánh tới nhà tôi nên nó cứ đòi ăn bánh."
Rời khỏi tiệm bánh, anh cầm giấy nhắn ra xem: Thẩm Miên muốn mua màu thực phẩm và thuốc nhuộm.
Bộ Thư tò mò hỏi: "Tại sao Thẩm Miên lại cần hai thứ này?"
"Chắc là dùng cho thức ăn và mấy cái cây của anh ta." Anh chẳng mấy nhiệt tình.
"Thẩm Miên biết nhuộm hoa ạ?"
"Anh ta trồng cho cây tươi tốt rồi đổ phẩm màu vào.
Anh ta nghĩ rằng mình có thể tạo ra những cái cây với màu sắc khác nhau.
Cái sở thích kỳ quặc."
Cửa hàng bán phẩm màu trên địa cũ chỉ đã dời sang chỗ khác.
Do chủ thuê hiện tại chỉ nhầm đường nên hai người phải chuyển thêm hai chuyến xe buýt, đi gần nửa vòng thành phố mới đến được địa chỉ mới.
Cách nửa con phố dẫn ra trạm xe có một trường tiểu học rất khang trang, hẳn là nơi dành cho các con em gia đình dư giả theo học.
Bộ Thư nhìn qua khe hở hàng rào màu cam, trông thấy trong sân trường dựng một sân khấu bé xinh, một cô giáo đang kể chuyện bằng tranh cho học sinh.
Cậu biết loại hình nghệ thuật đó gọi là kịch giấy*.
Giọng kể của cô giáo dịu dàng, truyền cảm đến mức cậu đã qua tuổi đọc sách tranh* mà cũng bị thu hút.
* Kamishibai là lối kể chuyện bằng tranh vẽ trên giấy, một loại hình nghệ thuật văn hóa nhân gian của Nhật Bản.
Thể loại truyện dành cho thiếu nhi từ 0 – 6 tuổi, trình bày nội dung kèm với tranh minh họa.
Thẩm Hi Quang thấy cậu đứng nghe say sưa, nói: "Đi thôi."
"Em nghe nốt đoạn này thôi." Cậu nài nỉ: "Đi mà anh."
Anh nhíu mày song cũng đứng lại, ánh mắt va phải gì đó, tức khắc kéo cậu đi thật nhanh.
"Sao vậy anh?" Cậu ngoái lại, chợt nhận ra ở phía sau đám trẻ có hai hàng ghế dành cho các phụ huynh.
Một người đàn bà quen mắt đang ngồi đó.
Tà dương trôi về tây, gió vờn kênh nước dập dềnh.
Hai thiếu niên quang minh chính đại đi từ cổng về lại trường.
Học sinh chỉ còn rải rác.
Bộ Thư vội vội vàng vàng đi tìm balo, không thấy trong lớp học thì mới biết lo lắng, sốt ruột.
Sau đó cậu tìm thấy Lữ Gia ngồi giữa hai cái cặp trên bậc tam cấp trước nhà thi đấu, mừng rỡ nhào tới: "Vị cứu tinh của tớ!"
Song, Lữ Gia cau có mặt mày nhìn Thẩm Hi Quang, hỏi: "Cậu đã đi đâu? Xưa nay cậu không bao giờ bỏ tập hay trốn học, cậu đã làm gì với anh ta?"
Nghe giọng điệu cộc cằn ấy, Bộ Thư sửng sốt: "Cậu nói gì vậy?"
Lữ Gia quay phắt qua cậu: "Tớ nói thẳng! Kể từ lúc cậu quen biết anh ta thì bắt đầu hành xử kỳ cục! Tớ biết anh ta không phải người tốt lành, cậu đừng có bị lừa!"
"Cậu im đi!" Bộ Thư cũng mất bình tĩnh: "Cậu biết bao nhiêu về anh ấy? Căn cứ vào đâu để đánh giá anh ấy là hạng người gì? Tớ biết cậu thích hóng chuyện nhưng đừng có nghe đồn nhảm nhí!"
"Tớ đã bao che việc cậu trốn tiết vậy mà thái độ cậu thế này? Tớ nghe đồn nhảm nhí? Cậu nghĩ tớ đần à? Ít ra tớ còn có trách nhiệm hơn cậu!"
Bộ Thư khựng lại, thấy ngực âm ỉ nhức, hít thở sâu hai hơi rồi nói: "Xin lỗi."
Lữ Gia nghiến quai hàm thở phì phò.
"...! Xong rồi?" Bầu không khí vừa dịu xuống, Thẩm Hi Quang lại lạnh lùng lên tiếng: "Tôi không quen cậu.
Cậu nghĩ mình là ai? Con chuột trong cống nhà tôi sao?"
Lữ Gia đỏ mặt quát: "Anh nói gì?"
Bộ Thư nắm lấy tay anh, khẩn cầu: "Anh đừng."
Anh hạ mắt nhìn bàn tay cậu, cười mỉa mai: "Tôi nói...!bộ não của cậu e là chưa lớn bằng một con chuột cống.
Cút xa ra, mùi hôi của cậu khiến chúng tôi sắp mửa rồi."
Bộ Thư thấy trong ngực như bị rót chì lạnh ngắt, sức lực bị ép trôi tuột hết ra ngoài.
Cậu hốt hoảng nhìn anh rồi lại nhìn cậu bạn thân của mình giận run người.
Lữ Gia dằn mạnh nắm đấm xuống, lạnh lùng liếc cậu đoạn xách balo, xô vai cả hai bỏ đi.
Trong giây lát, Bộ Thư không suy nghĩ gì cả, hai tai ù cả đi, toan lên tiếng gọi Lữ Gia nhưng đột nhiên tay đau nhói.
Thẩm Hi Quang nắm tay cậu chặt đến mức móng tay bấm vào da thịt.
Lúc này cậu mới nhớ ra anh vừa nói chúng tôi, không phải tôi.
"Em...!Cậu ấy là bạn em..."
Anh nói thật khẽ khàng: "Tôi không phải bạn cậu sao? Chúng ta có những bí mật chỉ giữa bạn bè mới có, không phải sao?"
Bộ Thư rầu rĩ không nói được gì.
Suốt quãng đường về, Thẩm Hi Quang có vẻ lơ đãng, liên tục vuốt ve băng cổ tay đang đeo.
Đến cổng, cậu tạm biệt anh.
Trong khuôn viên tiểu khu đỗ một chiếc AMG với chiếc cốp mới cóng.
Thẩm Hi Quang đi lên nhà, đèn phòng khách bật sáng.
Gã đàn ông mặc suit tựa vào quầy bếp rít sâu một hơi rồi vứt đầu lọc vào gạt tàn, ngoắc tay.
Anh đến trước mặt gã, chưa kịp lên tiếng đã hứng một cái tát như trời giáng.
Khuôn mặt người thiếu niên lệch hẳn qua một bên, phải lùi lại hai bước.
Úc Trầm túm cổ áo anh, lạnh lùng bảo: "Trợ lý của tao đã phải tìm mày khắp nơi.
Mày đã đi đâu?"
Thẩm Hi Quang chỉ biết ôm hộp bánh, cúi mặt tránh né.
"Gì đây? Mày mua sao? Tao bỏ đói mày hay sao? Chỉ cần mày nói một câu thì Giang Thành Văn sẽ đem đến cho mày.
Đừng có tự ý bỏ đi.
Ngẩng mặt nhìn tao! Mày nghĩ mày có thể tự giải quyết vấn đề của bản thân? Mày còn chẳng biết vấn đề nằm ở đâu nếu không có ai nói mày biết.
Vậy mà mày luôn gạt lời tao nói qua một bên.
Mày nghĩ mày có cái gì nếu thiếu tao chu cấp? Mày chẳng có gì cả.
Nếu không có tao, mày chẳng là gì."
Gã buông anh ra, vứt xuống sàn một mảnh giấy nhàu nát, vuốt lại ve áo bỏ đi.
Thẩm Hi Quang ngồi bệt xuống, ôm cổ họng nôn khan một hồi nhưng không nôn ra gì.
...
Mất hai ngày để Bộ Thư cẩn thận suy nghĩ về mọi việc.
Thời gian đó cậu và Lữ Gia hầu như không qua lại với nhau.
Đúng hôm trực nhật, chỉ còn hai người đang dọn dẹp sau giờ học thì cậu lên tiếng: "Tớ có chuyện muốn nói với cậu."
"Cái gì?" Lữ Gia cộc cằn.
"Thực ra...!đàn anh bị đa nhân cách."
"..." Lữ Gia đập trượt mút lau bảng: "Định mệnh, cậu tính nói người lần trước chửi tớ là nhân cách thứ hai của anh ta à?"
"Tớ không lừa cậu." Bộ Thư thành khẩn nói: "Tớ thật sự muốn xin lỗi.
Chúng ta làm bạn từ cấp hai đến nay, cậu chưa từng giấu tớ điều gì mà tớ không nói rõ với cậu thì là đúng thật không phải."
Tính tò mò chiến thắng lòng tự tôn của Lữ Gia, "Nói rõ xem."
Tối nay Bộ Khanh có hẹn, nhà cửa giao cho bà Miêu lau dọn trông coi.
Bộ Thư đến tiệm đồng hồ vừa nói chuyện vừa giải đề với Lữ Gia.
Một người thiện văn, một người thiện ngoại ngữ, xấp đề toán nghiễm nhiên bị ngó lơ.
"Thế ra anh ta có vấn đề ở đây thật." Lữ Gia xoa xoa đầu, trong lòng đã nguôi ngoai không ít: "Có chữa được không?"
"Chữa được, nhưng sau đó vẫn có thể tái phát."
"Vậy là bệnh mãn tính." Cậu ấy cảm khái: "Cũng tội anh ta thật."
Úc Trầm ngậm thuốc lá bước vào, trông thấy thiếu niên ở sau quầy, gã vứt điếu thuốc đi, gõ ngón tay lên mặt bàn.
Bộ Thư bị giật mình, khuỷu tay đụng trúng cốc nước, may là Úc Trầm kịp thời đỡ lại.
"Cảm ơn."
Bộ Thư thấy gã như hom hem hơn so với lần trước, khuôn mặt dài ra, khí sắc vàng võ.
Gã nhìn cậu rồi nhìn những tờ đề, hất cằm đút tay vào túi áo khoác.
Lữ Gia từ bên trong đi ra lau hai tay vào quần đùi, lục hộc tủ: "Đồng hồ của chú đây.
Bố cháu nói ông cố lắm rồi nhưng chiếc đồng hồ này đã cũ, linh kiện bên trong không còn khớp nữa, cho dù thay đổi các kim thì nó vẫn sẽ chạy sai hoặc bị kẹt.
Có đem sửa thì e là hai ba bữa sau nó sẽ lại hư."
"Ừ." Úc Trầm đeo đồng hồ vào, đặt tờ tiền giấy xuống rồi rời khỏi, ra đến xe thì nghe tiếng gọi.
Bộ Thư chạy tới hỏi: "Cháu nghe nói hôm nay đàn anh Thẩm bị bệnh, bệnh của anh có nặng không ạ?"
"Đau bụng thôi.
Vì nó nhiễu sự nên mới xin nghỉ." Gã mở cửa ngồi vào xe, ngón tay vắt lên cửa kính: "Này.
Nó mất một buổi học, hôm nay có gì quan trọng thì gửi cho nó xem."
Cậu gật đầu: "Vâng, cháu sẽ."
Úc Trầm định quay vào trong thì cậu lại nói, "Khoan đã.
Hai ngày trước là cháu dẫn đàn anh ra ngoài mà không xin phép.
Đó là lỗi tại cháu.
Bác đừng tức giận với anh ấy."
Gã khựng lại, liếc nhìn cậu bằng nửa mắt rồi dựa vào ghế cười khẩy: "Chơi với nó nhiều nên nói dối quen miệng rồi à?"
Gã không để cậu kịp trả lời, ra hiệu cho trợ lý lái xe.
Đi một đoạn, lúc dừng đèn đỏ, gã nói với Giang Thành Văn: "Đi bệnh viện."
Tần Cố đi vào thấy người thiếu niên trên giường đang dùng than chì chăm chú vẽ tranh, cầm muỗng múc váng mỡ nổi trên bề mặt tô cháo gà đã lạnh ngắt gạt vào giấy ăn.
Y nhìn bức tranh anh đang vẽ, thấp giọng bảo: "Ngài Úc nói mười phút nữa mình sẽ đến.
Cậu nên ăn hết cháo đi."
Anh vẫn cúi mặt, không ngừng tô mờ sân khấu trong tranh.
"Tôi biết cậu ghét thịt nhưng cơ thể cậu cần dinh dưỡng." Y gạt không hết váng mỡ, thở dài bê tô cháo lên: "Tôi sẽ hâm nóng lại.
Cậu nên ăn một chút."
Nhưng khi Úc Trầm đến, nghe nói Thẩm Hi Quang vẫn chưa dùng bữa tối, gã liền đá vào chiếc ghế đẩu bên cạnh bàn làm việc: "Mẹ kiếp! Làm như tôi bạc đãi nó không bằng! Mỗi lần tôi dạy dỗ nó một chút là nó lại không ăn uống được!"
Tần Cố dựng ghế đứng lên: "Đây là cơ chế tâm lý của cậu ấy, không phải do cậu ấy cố ý."
Úc Trầm thả mình xuống ghế, vắt chéo chân: "Vậy, anh nghĩ gì về đề nghị của tôi?"
"Tôi biết ngài không phải người thích vòng vo, vì vậy tôi xin phép nói thẳng là tôi từ chối." Không chờ gã thương lượng, y tiếp: "Tôi không cần thêm tiền.
Xin ngài hiểu cho, vấn đề ở đây không phải tiền bạc."
"Anh nói rõ xem."
"Tôi đã làm việc với nhiều bệnh nhân, không có ca bệnh nào giống ca bệnh nào và tôi cũng đã gặp những bệnh nhân không thể phục hồi cho dù đã thử hết mọi phương thức trong y học và tâm lý học hiện hành.
Trong những ca đó, bệnh nhân và gia đình của họ dù ít dù nhiều đều rất nỗ lực.
Còn cháu của ngài...!tôi nghĩ ngài hiểu ý tôi, cậu Hi Quang không muốn được chữa."
"Nó không có lựa chọn nào khác ngoài chữa trị." Úc Trầm cười khẩy, nhịp tay lên bàn: "Tần Cố, anh đã vi phạm đạo đức nghề nghiệp từ đầu: xâm phạm quyền bảo mật và tự ý tiết lộ thông tin của bệnh nhân cho người ngoài.
Đây là một vết nhơ ảnh hưởng đến uy tín của anh."
"Tôi buộc lòng phải hành động như vậy vì ngài không muốn một ai biết về rối loạn của cậu Hi Quang.
Cách làm của ngài không cho phép cậu ấy có bạn bè, có người yêu, có được sự cảm thông từ người khác trong khi ngài cũng không cung cấp cho cậu ấy những điều đó.
"Tôi là bác sĩ tâm thần, không phải nhà tâm lý học, do đó tôi mạn phép được nói với ngài lời sau đây: nếu ngài không thể chấp nhận được chứng bệnh của cậu Hi Quang, và chỉ muốn tẩy rửa cậu ấy khỏi chứng bệnh thì tôi xin lỗi, cách làm việc đó có lẽ sẽ phù hợp hơn với một Cha xứ hay một Thầy đồng.
Ngài không tôn trọng mong muốn của cậu Hi Quang, tôi không muốn bị kẹp ở giữa hai người."
Úc Trầm bạnh hàm.
Tần Cố hạ giọng: "Ngài Úc, tôi biết ngài đang ở trong một giai đoạn rất khó khăn, đến mức tiền bạc cũng không giúp được ngài.
Tôi có thể giới thiệu cho ngài một tham vấn viên tâm lý nếu ngài muốn nhưng tôi muốn ngài tôn trọng cậu Hi Quang..."
Xe chạy rất êm, ánh đèn LED hắt vào mí mắt Thẩm Hi Quang.
Anh giật mình tỉnh dậy, tựa đầu vào kính nhìn qua người bên cạnh.
Gã khoanh tay ngủ say, phát ra tiếng ngáy trầm thấp.
Trong xe rất tối, tài xế đang tập trung nhìn đường.
Anh rủ mắt nhìn chiếc đồng hồ lỏng lẻo trên cổ tay Úc Trầm.
Sợi dây vốn làm từ da đã mài mòn và cũ mèm qua hai mươi năm sử dụng, anh có thể dễ dàng gỡ nó ra mà không khiến gã thức giấc.
Mặt kim loại lành lạnh dán sát vào lòng bàn tay anh.
Giang Thành Văn không chú ý.
Anh đặt ngón tay vào nút hạ kính xuống, âm thanh êm đến nỗi hòa vào tiếng động cơ, đưa mặt đồng hồ ra ngoài rồi...!buông tay.
...
Bộ Thư tình cờ gặp được bác sĩ Tần ở gần chung cư của Thẩm Hi Quang, dừng xe vẫy chào y.
Y mỉm cười: "Nay là cuối tuần, cậu đang đi dạo sao?"
"Em đến tìm đàn anh Thẩm."
"Tôi e là cậu sẽ không gặp được cậu ấy.
Cậu Hi Quang không có nhà."
"Anh ấy đi đâu rồi ạ?"
Tần Cố thở dài: "Mẹ cậu ấy đưa cậu ấy đi bệnh viện rồi."
Bộ Thư đạp xe dạo quanh phố phường giết thời gian, ánh nắng mùa xuân rót đầy vào cổ áo, thấm vào tấm lưng luồng nhiệt lượng nực nội.
Quá trưa trật, cậu nấp dưới bóng cây ngô đồng, cánh tay và lưng dấp dính mồ hôi man mát, nghịch di động còn 16% mới trông thấy anh về nhà.
Trợ lý Giang mở cửa cho anh xuống xe, cậu không thấy được trong xe có mấy người.
Thẩm Hi Quang có vẻ thu mình, cánh tay ép sát vào cơ thể, trông mảnh mai, nhòn nhọn như ngọn cỏ đuôi cáo.
Nhìn thấy cậu, anh mỉm cười.
Cậu mới nhận ra đó là Thẩm Miên.
"Gần hai tháng rồi tôi mới gặp em nhỉ?" Thẩm Miên mời cậu lên nhà, pha nước cam bưng ra.
"Anh Hi Quang không khỏe sao?"
"Cậu ấy và hai chúng tôi vẫn khỏe." Y không ngồi xuống mà cầm một cái muông gỗ đi tưới những chậu cây nhỏ trên bậu