"Jihwa, em nên hiểu chuyện một chút, giờ không phải thời điểm thích hợp để sinh đứa bé này ra. Em cũng nên nhớ, đứa con này là ngoài ý muốn của cả anh và em khi chúng ta chỉ mới mười tám. Chúng ta chưa thể lo cho con một cuộc sống đủ đầy, hay đơn giản chỉ là miếng cơm manh áo cho nó!"
"Anh..."
"Nghe anh đi, sau này khi cả hai chúng ta có sự nghiệp ổn định sẽ sinh đứa khác, được không?"
"Không... Em sẽ sinh nó ra, anh..."
"Anh nói em không nghe sao? Sinh nó ra rồi em nuôi nó bằng gì? Nhà em khó khăn tới mức lo cho em còn không xong, giờ gánh thêm cái của nợ này, em nghĩ bố mẹ em họ có tăng xông chết luôn không? Anh thì chưa có công ăn việc làm, sinh đứa trẻ này ra anh làm gì nuôi nó?"
.
"Con... Có thai rồi."
Jihwa quỳ gối trước mặt bố mẹ mình, nghẹn ngào nói ra hết sự thật. Đứa con trong bụng cô vẫn chưa có hình hài cụ thể, vẫn chỉ là một hạt đậu bé nhỏ, theo thời gian rồi sẽ lớn dần từng ngày. Cô không đành lòng phá bỏ đi cốt nhục của mình được, đứa trẻ hoàn toàn không có lỗi, nó đã đến bên cô, vậy nên nó có quyền được sống. Bố mẹ Jihwa nhìn cô, nước mắt rưng rưng, hỏi bố đứa bé là ai? Nhưng Jihwa không nói, cô không muốn phải nói với họ rằng bố đứa bé đã bỏ lên thành phố sau khi để lại cho cô đứa bé này cùng biết bao nhiêu thương tổn của mối tình trẻ dại. Và cô cũng không muốn phải nói với họ rằng, bố đứa bé muốn cô phá bỏ nó.
"Được rồi, sinh nó ra..."
Jihwa từng ngày chờ đợi đứa trẻ lớn dần trong bụng mình, từng ngày chờ đợi đứa trẻ chào đời, chín tháng mười ngày ốm nghén mang thai, cuối năm ấy, con trai cô chào đời. Sau hơn hai tiếng đồng hồ nỗ lực cố gắng chịu đựng cơn đau thấu trời đất, Jihwa mệt mỏi nằm trên giường, mơ hồ nhìn con trai mình nằm trong vòng tay bác sĩ, miệng oa oa khóc. Jihwa hạnh phúc, đến quên cả nỗi đau vừa trải qua, nước mắt cũng rơi lã chã trên gương mặt tái nhợt đầy mồ hôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Con trai... Fourth Nattawat..."
Jihwa cứ nghĩ nuôi thêm một đứa bé chỉ sẽ thêm chút cháo, thêm vài manh áo, nhưng mọi chuyện nếu đơn giản như vậy thì ai mà chẳng muốn có con. Nhà cũng vì nuôi thêm một đứa bé mà phải tiết kiệm đủ điều, tiền sữa, tiền bỉm, tiền thuốc kháng sinh, đều là Jihwa nhịn ăn nhịn uống dành dụm chắt chiu cố gắng nuôi con trai. Cho đến lúc Fourth một tuổi, khi mà nhà Jihwa không còn đủ năng lực, không còn đủ kinh tế để nuôi nữa, cậu càng ngày càng gầy yếu, ốm vặt cảm cúm thường xuyên. Gia đình khuyên Jihwa nên gửi cậu vào cô nhi viện, họ khuyên cô nếu gửi Fourth vào đó cậu sẽ có một cuộc sống tốt, hơn là phải chịu đựng cảnh túng thiếu cơm ăn áo mặc thế này, cậu sẽ được chăm sóc đầy đủ. Sau này nếu có thể sẽ được một gia đình giàu có nào đó nhận nuôi, khi ấy cuộc đời của Fourth sẽ tươi tắn và sáng lạn hơn rất nhiều, ít ra là sẽ không khó khăn như khi ở với cô.
Dẫu rằng Jihwa không nỡ, nhìn đứa con mình dứt ruột sinh ra, cô không đành tâm, song ngoài ra Jihwa cũng không còn lựa chọn nào khác, cô không thể nghĩ riêng cho mình như vậy được. Fourth cần có một cuộc sống tươi sáng hơn, cậu xứng đáng với những điều ấy, hơn là một cuộc sống tù túng thế này...
.
Fourth ngồi chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, buổi trưa quán ít khách nên cậu không có việc gì làm, chỉ ngồi bất động nhìn xung quanh, lâu lâu lại thở dài một tiếng như ông cụ non.
"Bạn trai cậu đâu, cậu ta không đón cậu đi ăn à, cũng trưa rồi đó?"
"Gemini có việc ở nhà, với cả tớ không muốn phiền anh ấy."
"Người yêu với nhau còn sợ phiền toái hả, cậu thường khách sáo với tất cả mọi người như vậy sao?"
Nói rồi Jimes lui vào trong thay đồ đi ăn trưa, cũng ngỏ ý hỏi Fourth có đi cùng không, nhưng cậu lại từ chối, nói không quen ăn ở ngoài. Nói thì nói thế chứ cậu sợ Jimes lắm rồi, hôm nọ cùng đi uống rượu giải sầu chút thôi mà anh phóng khoáng tới nỗi đưa cậu đến hẳn một nhà hàng năm sao sang trọng, mà Jimes cũng không ngại vung tiền để chi trả cho bữa ăn ấy. Fourth thì ngại, nên thôi từ chối cho nhanh.
Tiếng điện thoại Fourth reo lên chặn đứt hết suy nghĩ của cậu, sau khi xác định là ai gọi tới, Fourth rất vui vẻ nhấc máy.
Là mẹ Heena ở cô nhi viện. Kể từ lúc cậu ra ngoài sống, cậu và mẹ cũng ít gặp, ít nói chuyện với nhau. Tất nhiên Fourth rất nhớ mẹ, cả một tuổi thơ của cậu gắn liền với cô nhi viện, mẹ Heena lúc nào cũng ở bên coi cậu như con trai ruột mà yêu thương che chở, cậu vì thế mà rất biết ơn và tôn trọng bà. Bên hơi bà lâu như vậy, Fourth cũng quên mất bố mẹ ruột của mình là ai. Fourth cũng không cố gắng đi tìm họ, cậu nghĩ bản thân làm vậy cũng chỉ vô ích mà thôi, họ vốn dĩ ngay từ đầu không hề cần cậu nên mới bỏ cậu, giờ Fourth đi tìm thông tin về bố mẹ ruột của mình, chẳng phải rất tốn thời gian hay sao? Với lại, liệu họ có nhớ cậu là ai không?
"Alo mẹ ạ?"
"Fourth à... Lâu lắm không gặp con, mẹ nhớ con lắm!"
Fourth mỉm cười: "Con cũng nhớ mẹ, khi nào con sẽ ghé qua cô nhi một chút thăm mẹ."
"Chuyện học hành của con thế nào, có khó khăn không?"
Mẹ Heena hỏi vậy khiến Fourth có chút chạnh lòng, bỗng nhiên cậu muốn sà vào vòng tay của bà như cái ngày còn bé tí.
"Mọi chuyện ổn hết mẹ ạ, cũng không có gì khó khăn, mẹ yên tâm mẹ nhé!"
"Hiện tại con đang ở đâu thế, mẹ qua thăm con có được không?"
"Con đang làm việc ở một quán nước trên Bangkok thôi, quán FG ấy mẹ, khi nào mẹ lên?"
"Chiều nay. Mẹ muốn dành cho con một bất ngờ."
1
"Vâng ạ, con sẽ đợi."
Fourth dù không hiểu bà đang úp mở điều gì, song cũng rất