Kết thúc buổi họp lớp, Fourth định cùng Gemini trở về nhà thì Alan Wan từ đâu xuất hiện, gọi với lại.
"Fourth!"
"Ơi, chuyện gì?"
"Đi cà phê cùng tao một chút không?"
"Không có đi đâu hết!" Gemini nhanh miệng trả lời trước cả người được hỏi.
Cậu huých tay hắn, vui vẻ chấp nhận lời đề nghị của Alan: "Được."
Gemini trợn ngược mắt nhìn cậu.
"Này..."
"Em đi một lúc rồi sẽ về mà."
Hắn cũng không thể nào mà nói nổi lại em người yêu, đành đồng ý để cậu đi cùng tên kia.
"Hai tiếng nữa không có mặt ở nhà thì liệu hồn."
Alan nhìn bóng lưng của Gemini đã đi xa mới dám khoác vai Fourth thân mật: "Tới quán cà phê hồi đó mày làm uống chút gì đó đi!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cả hai dắt díu nhau tới quán cà phê FG. Cho đến bây giờ sức ảnh hưởng của quán vẫn như thế, mà Jimes nghe nói mới nghỉ làm được mấy ngày, thế là cậu ra muộn rồi, không kịp gặp anh. Từ lúc cậu nghỉ làm, cũng phải bốn năm nay, cả hai ít khi gặp nhau. Mà chính xác hơn là không gặp, nói không nhớ thì là nói dối đó!
"Ăn kem dâu đi."
"Sao hôm nay rủ tao đi uống nước vậy?"
Alan lắc lắc ly cà phê sữa, vu vơ nhìn ra bên ngoài.
"Có gì đâu, muốn uống nước với bạn bè cũng không được hả?"
Fourth nghĩ nghĩ, đúng là cậu và anh khá ít thời gian ra ngoài chơi với nhau, mà cũng tại người yêu cậu cơ, toàn đề phòng vớ vẩn. Đến cả Alan hắn cũng coi như kẻ thù, vậy thì hắn còn ưa nổi ai được nữa?
Alan và Fourth nói đủ thứ chuyện trên đời. Và anh luôn để ý, không ngừng quan sát đôi môi đang mấp máy kể lể của cậu. Tự hỏi, nếu anh miết một đường lên đó, cảm xúc sẽ mãnh liệt cỡ nào, nó sẽ mềm mại tới mức nào? Alan cũng không ngờ rằng bản thân đối với Fourth vẫn luôn như ngày đầu anh thầm mến cậu. Thật sự nhiều lúc đau khổ và tuyệt vọng không thể nào chịu được, nhưng bản thân vẫn cố chấp đắm chìm trong biển tình sâu không đáy của mình đối với Fourth, kể cả là nó không có kết quả, cũng như là sác xuất hi vọng chỉ bằng không.
"Fourth? Có phải Fourth không?"
Fourth ngưng nói, mà Alan cũng rời sự chú ý của mình khỏi cậu, nhìn người phụ nữ đứng sau lưng Fourth.
Cậu cau mày, bỗng dưng lạnh hết cả sống lưng, và bản thân cậu đang dần cảm nhận được sự quen thuộc bủa vây lấy mình. Fourth làm sao mà quên được giọng nói này, cậu nắm chặt cái thìa xúc kem đang lơ lửng trước cửa miệng, không dám ngẩng lên nhìn người đàn bà kia. Cậu thấy rất nghi hoặc... tự hỏi rằng, liệu những gì cậu đang nghĩ, có phải sự thật đang diễn ra hay không?
"Fourth... mẹ..."
Và khi người đàn bà ấy cất tiếng gọi một lần nữa, mọi nghi ngờ của cậu đã bị đánh tan. Tất cả những điều cậu nghĩ, đều là sự thật.
"Con..."
Fourth run rẩy hé mắt nhìn mẹ mình, bất ngờ vì trông Jihwa bây giờ đã gầy đi khá nhiều so với năm năm trước gặp bà, mà gương mặt trông cũng tiều tuỵ hơn hẳn. Trong khoảnh khắc mẹ con tương ngộ sau từng ấy năm không gặp, một giây phút mềm yếu cậu đã muốn hỏi Jihwa vì sao bà lại thành ra nông nỗi này... nhưng rốt cuộc, cậu không thể nói bất kì điều gì.
Gặp lại Jihwa là điều mà Fourth một chút cũng không hề ngờ tới, sau sự việc từ năm năm trước, có một khoảng thời gian cậu thường xuyên gặp ác mộng, đêm nào cũng giật mình tỉnh giấc khóc lóc và la hét trong hoảng loạn, Gemini lại phải khổ sở dỗ dành cả nửa tiếng mới thôi. Fourth chưa bao giờ sợ sệt tới như thế, chưa bao giờ cậu phải đấu tranh tâm lý dữ dội đến như thế. Phải khó khăn lắm Fourth mới có thể quên đi mọi chuyện kinh khủng mình từng phải trải qua mà sống tiếp.
Nhưng một lần nữa, Jihwa lại xuất hiện và cậu lại bắt đầu có cảm giác không an toàn.
"Mẹ biết mẹ thật mặt dày mà, đã gây ra bao nhiêu rắc rối cho con, giờ vẫn còn can đảm quay về đây."
Alan đánh giá người đàn bà này, có một vài nét giống với Fourth, chắc là hai mẹ con lâu ngày hội ngộ. Nhưng đối với tình huống này có lẽ không được tự nhiên cho lắm, anh đành lên tiếng giải vây cho cậu.
"Chào bác ạ, cháu là Alan, Alan Wan."
"Cháu là... người yêu nó sao? Hay bạn?"
Alan xoa gáy, ngại ngùng trả lời: "Cháu chỉ là bạn... của Fourth thôi ạ!"
"Mẹ quay về làm gì?" - Lúc này Fourth mới dám lên tiếng, trong giọng nói cũng không thể giấu được sự run rẩy lẫn nghẹn ngào, không phải vì xúc động, mà là vì sợ hãi. Cậu sợ bản thân mình sẽ lại một lần nữa đối mặt với những điều kinh khủng mà mình đã phải trải qua giống như ngày ấy, cậu sợ cậu sẽ lại phải rời xa hắn, và cậu sợ... chính người mẹ ruột của mình.
"Mẹ... mẹ quay về Thái không phải có ý định sẽ gặp con, mẹ chỉ... tình cờ thấy con nên—"
"Chỉ là tình cờ thôi đúng không, mẹ không có ý gì thật đúng không?"
Jihwa vội lắc lắc đầu: "Mẹ biết rồi, mẹ hứa sẽ không gây tổn hại cho con nữa, cũng sẽ không làm xáo trộn cuộc sống của con. Mẹ... thật sự mẹ luôn cảm thấy có lỗi với con Fourth à. Nếu con cảm thấy cần gì, cứ tìm mẹ,