Giây tiếp theo, cơ thể ông ta biến mất tại chỗ rồi ngay lập tức xuất hiện bên cạnh Pater phía đằng xa.
Chân phải của ông ta quét ngang xuống, giống như một cây roi khổng lồ, cùng với âm thanh tiếng huýt gió.
Đồng tử của Pater đã cứng đờ.
Tuy rằng ánh mắt của hắn ta có thể theo kịp tốc độ của người trung niên, nhưng thân thể của hắn ta thì không.
Tất cả những gì hắn ta có thể làm là trơ mắt nhìn chân của người đàn ông trung niên đang đá vào eo mình.
Bùm!Cơ thể của Pater bắn lên không trung, bay ngược trở ra và đập vào bức tượng phun nước trong công viên nhỏ.
Trên bức tượng xuất hiện một vết nứt, cơ thể Pater rơi xuống bên dưới bức tượng, nằm im bất động, không biết sống chết.
Nhìn thấy cảnh này, ba người còn lại đều trợn tròn mắt.
Người đàn ông mặc áo giáp da đen tỏ vẻ chấn kinh.
“Ngươi đã đột phá bậc hai rồi sao?”Người đàn ông trung niên giễu cợt:“Thật may mắn, ta mới đột phá hai ngày trước.
”Người đàn ông mặc áo giáp đen không nghĩ ngợi gì nữa, xoay người bỏ chạy.
Hai chiến binh gen kia cũng làm như người đàn ông mặc áo giáp đen.
Tuy nhiên, tốc độ của người đàn ông trung niên quá nhanh.
Ông ta đánh đôi nam nữ ngã xuống đất trong chốc lát rồi đuổi theo người đàn ông mặc áo giáp đen đang bỏ chạy.
Lục Duyên nhìn tốc độ hai người đi xa, trong lòng thầm mặc niệm cho người mặc áo giáp da đen.
Với tốc độ này, e rằng chưa chạy được bao nhiêu đã bị bắt kịp rồi.
So sánh sức mạnh của hai người, có lẽ người đàn ông mặc áo giáp đen đã xong đời rồi.
Lục Duyên liếc mắt nhìn Pater đang nằm bất động trong bể bơi, xoay người biến mất vào trong con ngõ nhỏ.
Đùa sao, hiện tại hắn cũng không dám đi cứu người.
Bây giờ, thực lực của người đàn ông trung niên kia không phải là thứ mà Lục Duyên có thể đối phó được.
Nếu bị phát hiện, chưa chắc hắn đã trốn thoát được.
Hắn và Pater lại không phải bạn bè nên cũng không cần thiết phải mạo hiểm như vậy.
Không ngờ ở khu ổ chuột lại có những chiến binh gen mạnh mẽ như vậy.
Lục Duyên thở dài một hơi.
Lục Duyên di chuyển trong ngõ, tránh khỏi khu vực đấu súng ở phía xa cũng như khu vực của người đàn ông mặc áo bào đen và người đàn ông trung niên, rời xa chốn thị phi này.
Không mất nhiều thời gian để người đàn ông trung niên kéo người đàn ông mặc áo giáp đen qua.
Lúc này, người đàn ông áo giáp đen đã nằm im bất động, không biết là sống hay đã chết.
Người đàn ông trung niên đứng trong công viên nhỏ, thoáng nhìn qua hướng Lục Duyên rời đi, khẽ nhíu mày.
Vừa nãy, ông ta cảm thấy ở hướng đó có kẻ đang nhìn trộm.
Giờ đã biến mất.
Đúng lúc này, cơ thể ông ta đông cứng lại, những lớp sương mù đen kịt di chuyển trong mắt.
Ông ta nhìn xác của bốn chiến binh gen, trong mắt xuất hiện một tia khao khát.
“Ăn chúng!”Giọng nói khàn khàn của ông ta vang