“Ừ, hung thú tinh nhuệ trong ốc đảo Cổ Hải không ít, nếu may mắn thì luôn có thể gặp được chúng.
”“Có vũ khí cấp tinh nhuệ nào không? Ta cũng thu mua đấy.
”Tiết Vượng nói.
“Ta định bán nó tại nhà đấu giá Sa Nham thành.
”Lục Duyên trợn mắt:“Tiền cũng không có nhiều tác dụng, ta muốn đổi vài thứ linh tinh.
”“Trời! Ngươi có thật à?”Tiết Vượng mở to mắt, có phần kinh ngạc.
Bởi vì vũ khí gen cấp tinh nhuệ khá là quý giá.
Lục Duyên mỉm cười.
Ngay khi Tiết Vượng định nói thêm gì đó, cửa tiệm lại kẽo kẹt mở ra.
Tiết Vượng thản nhiên ngẩng đầu lên nhìn, thế nhưng thân thể hắn ta bỗng chốc cứng đờ, đứng im tại chỗ.
Lục Duyên liếc nhìn biểu hiện của Tiết Vượng, có chút nghi ngờ nhìn ra sau.
Sau khi nhìn thấy người phía sau, đồng tử Lục Duyên chợt co rút, ánh mắt có chút kinh ngạc, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh.
Đó là một người đàn ông trung niên đẹp trai với mái tóc hoa râm, trên mặt mang theo chút uy nghiêm và lạnh lẽo.
Ông ta đứng đó, mặt trời chắn ngang sau lưng, tạo thành một cái bóng.
Đó là chiến binh gen bị bao vây mà Lục Duyên đã nhìn thấy vài ngày trước.
Dựa trên những gì Lục Duyên nhìn thấy lúc đó, thực lực của ông ta có lẽ đã là bậc hai rồi.
Không ngờ lại gặp ông ta ở đây.
Ông ta sẽ không nhận ra hắn chứ?Lục Duyên có chút căng thẳng.
Vốn đang ngồi xổm trên mặt đất, Tiết Vượng bỗng lạnh lùng đứng lên.
“Ngươi đến đây làm gì? Nơi này không chào đón ngươi!”Người đàn ông trung niên liếc nhìn Lục Duyên ở bên cạnh rồi thu hồi ánh mắt.
Ông ta nhìn Tiết Vượng, thản nhiên nói:“Ta biết ngươi không thích ta.
Nếu đã vậy thì ngươi có thể rời khỏi thành phố Tây Lê và đến sống ở nơi mà người muốn.
”Tiết Vượng khẽ sửng sốt, có chút kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông trung niên, sau đó cười nhạo nói:“Sao nào? Lúc trước ngươi còn cho người đưa ta về, bây giờ lại không đưa ta về nữa sao?”Người đàn ông trung niên nhìn Tiết Vượng rồi im lặng.
Sau đó, ông ta chậm rãi lắc đầu:“Ta phải đi đây, nếu ngươi muốn đi thì cứ đi đi.
”Nói rồi, người đàn ông trung niên quay người rời khỏi cửa hàng, cánh cửa lại đóng lại.
Bầu không khí trong cửa hàng đột nhiên chìm vào im lặng.
Tiết Vượng nhìn cánh cửa tiệm, mặt không cảm xúc, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lục Duyên thở phào nhẹ nhõm.
Có vẻ như gã này tới đây không phải để tìm hắn mà là tìm Tiết Vượng.
Hắn nhớ đến những người mặc đồ đen đã đến tìm Tiết Vượng trước đây.
Họ gọi Tiết Vượng là cậu chủ.
Bây giờ Tiết Vượng lại nói rằng người đàn ông trung niên này đã chi người đưa hắn ta về.
Chẳng lẽ người đàn ông trung niên này là cha của Tiết Vượng?Đợi đã…Lục Duyên đột nhiên sửng sốt.
Lần cuối cùng hắn gặp người đàn ông trung niên này là khi ông ta bị các thành viên cấp cao của bang Hắc Thử phục kích.
Nói cách khác, ông ta là người đứng đầu bang Dã Cẩu?Thực lực bậc hai! Đây không phải là trùm của bang Dã Cẩu đâu, đúng không?Lục Duyên kinh ngạc nhìn Tiết Vượng.
Vậy Tiết Vượng không phải là cậu chủ của bang Dã Cẩu sao?Không ngờ hắn ta lại có thân phận như