Không bị đánh bay cái vèo ra ngoài giống như lúc sáng, sắc mặt Lục Duyên hơi tái nhợt, hắn tiếp tục lui về phía sau mãi đến khi đập mạnh vào trên tường.Hơi thở hắn dồn dập, toàn thân bị ướt đẫm mồ hôi, hai tay hắn đang run liên tục vì bị tấn công nhiều lần.Mệt mỏi thật sự.Hắn có được nghỉ ngơi chút nào đâu, cứ bị Tư Thính Vũ tấn công rồi nghe nàng chỉ ra chỗ nào chưa tốt.Cải thiện xong lại bị tấn công tiếp.Lục Duyên không hấp thu linh tinh để khôi phục linh lực, cũng không sử dụng chủng tự nhiên nốt.Mà trước đó linh lực hắn đã khô căn, cơ thể thì đau nhức khó chịu.Lục Duyên nhếch mép, mặt như mướp đắng:"Đạo sư, mình có thể nghỉ ngơi một chút được không? Đã luyện sáu giờ liên tục rồi đấy ạ:Tư Thính Vũ nhìn Lục Duyên, nghiêm túc trả lời:"Ăn nhiều đắng, chịu nhiều khổ cực thì sau này mới đạt được nhiều thành tựu.
Thật ra thiên phú của ta không hề cao, nhưng vì không ngừng cố gắng, ta đã có thể sánh vai cùng Thanh Hòa.
Ngươi là học trò ta, ta tin ngươi cũng có thể.
Chỉ có nỗ lực không ngừng nghỉ mới là cơ sở để trở nên mạnh hơn.
Nền tảng của ngươi chưa tốt thì phải luyện tập gấp bội, trăm lần luôn cũng được chứ đừng nói là mười lần"Khóe miệng Lục Duyên co rúm, trán toát mồ hôi lạnh.Đạo sư nhà mình bị cuồng tu luyện hả? !Lại còn nói mình thiên phú không cao, Lục Duyên một chữ cũng không tin.Làm gì có ai thiên phú không tốt mà trở thành chiến vương khi còn trẻ như nàng?"Lại đây, tiếp tục!"Lục Duyên lê lết tấm thân mệt mỏi đi qua.Chạng vạng tối.Tư Thính Vũ tiếp tục chỉ dạy Lục Duyên về phương pháp sử dụng trọng kiếm.Lục Duyên thấp giọng gầm lên, người vặn vẹo hòng thoát khỏi sức ép kinh khủng.Mặt hắn trắng bệch, lùi về sau hơn mười bước liên tục rồi dừng lại, trên bức tường cự lực hiện còn ba bước.Thấy vậy, Tư Thính Vũ khẽ cười."Bây giờ đã phá tan được một phần sức mạnh, tiến bộ hơn trước đây một chút rồi.Ngươi đã học chi tiết về kỹ năng, tiếp theo chỉ việc tập luyện cho thành thạo là được.Ta dùng sức bằng khoảng cấp mục đầu cấp hai, sức lực của ngươi có thể phá giải sáu phần sức ta, khi ngươi phá tan được ba phần nghĩa là đạt tiêu chuẩn rồi.
Nghỉ ngơi chút đi"Lục Duyên ngồi bệt ra đất.Mệt quá xá là mệt.Hắn mới là chiến sĩ cấp một mà bị hành hạ kiểu này, ai mà chịu nổi?Tư Thính Vũ thấy Lục Duyên ngồi dưới đất bèn nghiêm mặt nhắc nhớ:"Thời gian tới ngươi không được chểnh mảng đâu đấy"Lục Duyên gật đầu, cười trong đau khổ:"Vâng thưa đạo sư, ta sẽ tiếp tục cố gắng!""Biết vậy là tốt"Bấy giờ Tư Thính Vũ mới nhoẻn môi cười.
Nụ cười diễm lệ của nàng làm Lục Duyên ngây ngẩn.Suốt mấy canh giờ sau, hắn rất