Trước đó Lục Duyên còn cảm thấy kỳ lạ, cơ thể của nguyên chủ vốn đang khỏe mạnh, sao có thể nói đột tử là đột tử được.
Thì ra là do cái thứ này giờ trò quỷ? !Nhưng nguyên chủ chỉ là một người bình thường, sao có thể chọc tới thứ quỷ dị như vậy?Lục Duyên ngu luôn rồi.
Nhưng rồi hắn lại nhớ tới cái gì đó.
Sự kiện dị hóa!Chẳng lẽ nguyên chủ đã gặp phải sự kiện dị hóa? !Thời gian đã trôi qua lâu như vậy, sao sự kiện dị hóa lại xuất hiện ở trên người hắn thế này? !Lục Duyên chau màu, trong lòng có chút khẩn trương.
Mặc dù cái bóng đen kia đã biến thành khói đen tiêu tán, nhưng Lục Duyên vẫn cảm thấy vật kia vẫn chưa chết.
Chỉ sợ sau này nó vẫn còn xuất hiện.
Tâm trạng của Lục Duyên lập tức trở nên nặng nề.
Nếu như hắn hiểu biết về thứ này thì có lẽ hắn sẽ tìm được một vài đối sách.
Nhưng vấn đề là, hắn chẳng biết một chút gì về cái bóng đen quỷ dị kia hết.
Con người thường sợ hãi những thứ mà mình không biết.
Điều duy nhất làm cho Lục Duyên vui mừng chính là năng lực phòng ngự của thân thể hắc thiết rất mạnh, hình như nó có thể ngăn cản được sự tấn công của bóng đen.
Vì vậy, chuyện bây giờ mà Lục Duyên có thể làm chính là không ngừng tăng lên thực lực, rèn luyện chuỗi gen.
Chuỗi gen càng mạnh, thân thể hắc thiết cũng sẽ càng mạnh, tới lúc đó hắn sẽ càng an toàn hơn.
Lục Duyên hít sâu một hơi, bình phục lại tâm trạng rồi tiếp tục ngồi khoanh chân tu luyện.
Nhưng lần này Lục Duyên không có tắt đèn.
Cái thứ quỷ kia thật sự làm hắn sợ, vì thế hắn chẳng dám tắt đèn nữa.
Cái cảm giác này có hơi giống với cảm giác khi hắn nhìn thấy người da đen trong bộ phim thám tử lừng danh Conan mà ngày bé thường xem.
Thứ này gọi là bóng ma tâm lý!Mọe!Cũng may là bây giờ hắn có tiền, cho nên cũng không để ý chút tiền điện này.
Lục Duyên cuối cùng cũng tìm được một chút an ủi tâm lý.
Đêm hôm sau không còn chuyện gì xảy ra nữa.
Lục Duyên mở mắt lần nữa thì đã là buổi sáng.
Lục Duyên đứng dậy xuống giường, duỗi người một cách lười biếng, sau khi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt thì đi ra khỏi phòng.
Hắn định đi tìm một cửa hàng để bán bộ giáp đá màu xám mà hôm qua thu hoạch được, kiếm chút tiền.
Lúc ra khỏi cửa, Lý Thanh Hoà còn chưa trở về, Lục Duyên nghĩ chắc là ở lại tăng ca rồi.
Lúc trước cũng có vài lần không thấy Lý Thanh Hoà vào buổi sáng.
Lục Duyên cũng không để ý.
Khu ổ chuột vào buổi sáng người đi lại vội vàng, không ít người mặc quần áo rách rưới vừa mới sáng sớm đã nhặt đồ thừa bên lề đường.
Lục Duyên đi đến trước một quầy bán đồ ăn sáng bên đường, nhìn ông chủ gầy còm và đen nhẻm cười nói:“Ông chủ, cho hai cái bánh bao nhân thịt, thêm một gói sữa đậu nành ngọt nữa.
”“Được, chờ một chút.
”Ông chủ mang theo một nụ cười có phần khiêm tốn, khom lưng nói:Lục Duyên cười:“Không vội.
”Trong lúc