Sự nghi hoặc vừa mới hiện lên trong đầu Chu Chính Dương, thì giây tiếp theo hắn đã nhìn thấy thanh kiếm bằng lửa nuốt chửng trường kiếm đen của Bạch Độn trong nháy mắt, đồng thời xé nát tay trái của hắn, cánh tay của hắn bị xé toạc, rất nhiều máu chảy ra, rơi trên lôi đài.
Mà vào khoảnh khắc trùng trảm bị chặn lại, cơ thể Bạch Độn hơi di chuyển sang một bên.
Cùng lúc đó, đuôi con mãng xà lửa khổng lồ quét qua lưng Bạch Độn.
Bùm!Cơ thể của Bạch Độn trực tiếp bay lên, vừa hay lại bay về hướng Chu Chính Dương.
Bạch Độn chịu phải tấn công mạnh, miệng phun ra một ngụm máu tươi, nhưng lại bộc phát kỹ năng chiến đấu, tăng nhanh tốc độ lao về phía Chu Chính Dương.
Tốc độ này nhanh hơn trước đó rất nhiều, gần như trong nháy mắt đã lao tới trước mặt Chu Chính Dương.
Mặt hắn mang vẻ dữ tợn, tay phải còn lại cầm lấy trường kiếm chém về phía đầu của Chu Chính Dương.
Chu Chính Dương đã ngưng kết kiếm lửa.
Nhưng khi nhìn thấy sát khí hung tợn trong mắt Bạch Độn, cảm giác chết chóc dữ dội khiến cho da đầu Chu Chính Dương ngứa ngáy, toàn thân lạnh ngắt.
Đầu Chu Chính Dương ong ong, sau lưng toát mồ hôi lạnh.
Hắn muốn lấy mạng đổi mạng ư? !Chu Chính Dương theo bản năng phân tán thanh kiếm lửa, lựa chọn lùi lại phía sau.
Tuy rằng là một chiến sĩ gen hệ nguyên tố, hắn mặc dù là cấp đầu mục, nhưng tốc độ của hắn chậm hơn rất nhiều so với Bạch Độn đang mượn sự tấn công của mãng xà lửa khổng lồ để tăng tốc.
Đã bị đuổi kịp gần như trong nháy mắt.
Trưởng kiếm của Bạch Độn chém xuống, cuối cùng dừng lại trên cổ Chu Chính Dương, máu tươi từ từ chảy ra trên cổ hắn.
Chu Chính Dương sắc mặt trở nên tái nhợt, đứng yên không dám động đậy.
Hắn không dám tin nhìn Bạch Độn toàn thân đều là máu và những vết cháy đen, đờ đẫn cả người.
Bạch Độn nhếch miệng cười:"Có về như ta đã thắng"Nói xong, cơ thể hắn lắc lư và ngã xuống ngay trước mặt.
Đầu óc Chu Chính Dương vẫn còn hơi mông lung, Bạch Độn vừa hay lại ngã lên người hắn, toàn thân đều là máu cũng vẩy hết lên người Chu Chính Dương.
Vào đúng lúc này, một nữ tử tóc trắng mặc áo choàng xuất hiện trên lôi đài.
Pháp trượng trong tay nàng vừa được vung, từng luông ánh sáng trắng chói rực nhẹ nhàng hoà nhập vào trong cơ thể của Bạch Độn.
Những vết thương ghê tợn trên người hắn dần dần dừng chảy máu, và bắt đầu từ từ hồi phục.
Sau đó lại có một người đàn ông mặc áo choàng trắng bế Bạch Độn lên, nhếch miệng cười với Chu Chính Dương vẫn còn đang ngớ ra, và quay người rời khỏi.
Lúc này Chu Chính Dương mới hoàn hồn trở lại, sắc mặt hắn khó coi, mở miệng, nhưng lại không biết nói gì.
Lúc này, người đàn ông tóc xanh mắt hí đi lên trên đai cao, mặt vẫn mang theo nụ cười, nhẹ giọng nói:"Xem ra là quân thủ vệ của bọn ta đã thắng"Ở phía dưới, mấy người Macquarie mở tròn to mắt, bầu không khí trở nên trầm lặng.
Lục Duyên nhìn trận chiến đấu phía trước, trong đầu lại đột nhiên nhớ tới trận chiến sinh tử khi đối mặt với Tiết Nhân ở Tây Lê thành trước