Lục Duyên vẫn rất đỗi bình tĩnh.
Tư Thính Phong cười cười:"Ngươi nói cũng đúng, các sứ đoàn nước khác tới đây tham dự tiệc tối, kiểu gì cũng phải nể mặt đế quốc Hồng Phong của chúng ta chút chứ đúng không?"Trong lời nói của Tư Thính Phong mang theo một chút kiêu ngạo.
Khắp toàn bộ sao Đại Khải này, đế quốc Hồng Phog được xem như mà một trong những đế quốc mạnh nhất.
"A Duyên, Tiểu Bình Tử, các ngươi qua bên kia ngồi trước đi, chờ sau khi ta tiếp khách xong sẽ tới chỗ các ngươi"Sắc mặt Lục Duyên có chút quái đản.
Cứ luôn cảm thấy lời này có gì đó sai sai?Tư Thính Lôi lúc này đứng bên cạnh vẫn một mặt thong thả mà cười nói:"Học đệ Lục Duyên, trước đó ta vẫn chưa có mời ngươi ăn cơm, cứ luôn không liên lạc được với ngươi.
"Lục Duyên có hơi ngượng mà đáp:"Bình thường ta đều bận tu luyện, ngày nghỉ lại bị Thanh Hòa tỷ tỷ nghiêm ngặt lôi về nhà, không thể ra ngoài chơi bời gì cả, thật sự là bất lực rồi"Được thôi, cũng không phải là vì lý do bị quản nghiêm ngặt ở nhà, nhưng mà ở nhà cùng với một người đẹp tuyệt sắc dù sao cũng tốt hơn là ra ngoài lêu lổng cùng với một tên đàn ông đúng chứ?Tư Thính Lôi cười cười:"Không sao không sao, nếu đã hiếm có dịp tới tham dự tiệc tối thì ta trò chuyện với ngươi thì được rồi, tránh để ngươi cảm thấy nhàm chán"Tư Thính Lôi vừa mới nói xong, Tư Thính Phong cũng đã nhàn nhạt mở miệng nói:"Tứ đệ, ngươi là muốn trốn, không muốn tiếp đãi khách quý chứ gì? Ta sẽ nói với phụ hoàng"Nụ cười trên mặt Tư Thính Lôi cứng đờ, vội vàng ho khan một tiếng rồi mở miệng nói:"Thật ngại quá học đệ Lục Duyên, ta nhớ tới còn việc bận phải làm, chờ xong rồi sẽ lại tới tìm ngươi"Nói xong, hắn trừng mắt liếc Tư Thính Phong, xoay người rời đi.
Tư Thính Phong nở nụ cười ấy náy với Lục Duyên và Dương Bình:"Các ngươi nghỉ ngơi trước đi, chờ lát nữa Macquarie cũng tới"Lục Duyên gật đầu:"Học trưởng, ngươi đi bận việc của ngươi đi, không cần lo cho chúng ta"Tư Thính Phong gật đầu, xoay người rời đi.
Mà Lục Duyên và Dương Bình lại tùy tiện tìm một góc tối ở hội trường, biến thành người vô hình.
Đáng tiếc dù họ có muốn làm thế thì cơn thù hận bị Lý Thành Hòa kéo lên của mấy người khi nãy vẫn ở đó, cứ thỉnh thoảng lại có người cứ nhìn họ một cái.
Dương Bình có hơi run rẩy:"Duyên ca, chúng ta sẽ không sao đó chứ?"Lục Duyên trợn tròn mắt:"Ngươi sợ cái gì? Cho dù họ có tới khiêu khích thì còn có ta ở đây"Lục Duyên bây giờ đến cả cơ giới đều sắp nắm trong lòng bàn tay rồi, thực lực đã mạnh hơn trước đó rất nhiều.
Dù sao hắn cũng có hậu thuẫn được không, có chiến đế Ám Ảnh chống lưng cho hắn ở phía sau, hẳn sẽ không có tình trạng cậy mạnh ăn hiếp yếu đâu.
Nếu như là cùng cấp bậc, với biểu hiện của Lục Duyên sẽ có thể đánh được mười người.
Cho nên hắn không hề sợ có người tới khiêu khích.
Kết quả là Lục Duyên chờ nửa ngày lại thấy mấy thanh niên trước đó phóng ánh mắt hình viên đạn nhìn mình đó