Edit + Beta: Tiểu Tuyền
Nhưng chỉ như thế cũng đủ để cho đại thống soái lạnh lùng nhìn cô một cái, bị con ngươi kia trừng, Hân Hân ngay cả động cũng không dám động. Lúc này mới chú ý tới, con ngươi của đại thống soái thì ra là màu vàng, bên trong tựa hồ tràn ra tia sáng kỳ dị, lại giống như mắt động vật, làm cho người ta tiếp xúc liền có một loại cảm giác ấm áp đồng thời cũng khiến người ta có loại cảm giác bị dã thú bức bách.
Đại thống soái thấy trong lúc bất chợt cô đứng im với vẻ mặt ngơ ngác, thì cho rằng đây chẳng qua là động tác nhường đường, nhưng đàn ông là một loại động vật trời sanh có tham muốn giữ lấy cực mạnh, cô đã chạm đến dây thần kinh mạnh của đàn ông trong người đại thống soái.
Chẳng qua hai người này, một không thì phát giác, một lại không cách nào biết cảm giác như vậy là gì thôi.
Một ngày kia đến buổi tối đại thống soái mới trở về, Hân Hân không dám đi loạn nên cả ngày giả bộ nạp điện, cho đến đi có tin của Calvin truyền đến, bảo đại thống soái trở lại cần dùng cơm tối.
Hân Hân vui vẻ xông ào vào phòng bếp, cô sắp chết đói rồi.
Làm thức ăn gì đã sớm nghĩ kỹ, nguyên liệu cũng chuẩn bị xong. Rất nhanh liền làm xong hai món ăn, cộng thêm bánh bao mới ra lò.
Cô cũng thừa cơ hội này ăn vụng, nhưng không có ăn no, đành chịu vậy. Vốn đang có bữa ăn khuy , nhưng hôm nay anh ta trở lại muộn tin tưởng bữa ăn khuya kia sẽ phải miễn.
Đem thức ăn bưng đến phòng ăn, đại thống soái rất nhanh ăn xong. Mắt thấy sắp chín giờ, anh ta lại xử lý chút ít chuyện rồi trở về phòng của mình.
Vừa đúng giờ nghỉ ngơi, cô liền tranh thủ đồ thu dọn mọi thứ ném vào phòng bếp, dù sao chuyện cọ rửa đã có người máy khác làm. Cô chạy thẳng tới phòng vệ sinh, đi vệ sinh xong liền chạy về phía gian phòng của đại thống soái.
Anh ta cũng vừa tắm rửa qua, vốn nên đọc sách rồi sau đó ngủ, khi thấy cô đi vào không ngờ lại đi mấy bước tới trước mặt cô.
Lực áp bách thật mạnh, Hân Hân lại theo bản năng muốn lùi lại, nhưng nhớ đến chuyện ban ngày liền cắn răng ép mình đứng lại. Bình tĩnh, yên lặng chờ, xem anh ta muốn nói cái gì, kết quả anh ta chỉ đứng vài giây ở trước mặt cô, sau đó đi lên giường.
Một con người máy thật nhỏ, anh ta không khỏi mỉm cười xoi mói, ngồi ở trên giường lẳng lặng nhìn cô. Tại sao lại cảm thấy cô khác lạ? Nhưng rốt cuộc khác lạ ở đâu thì nói không rõ ràng lắm.
Áp lực thật lớn, muốn trốn quá.
Hân Hân nghĩ như vậy nhưng cũng không dám động, chỉ là cảm giác cục xúc bất an dù che dấu thế nào cũng sẽ lộ ra một chút.
“Số 78, có chương trình ca hát khiêu vũ không?” Trong không khí yên tĩnh đột nhiên có giọng hỏi.
“Thưa ngài, không có.” Có người máy nghệ nhân đúng không? Tại sao bắt người máy ăn uống như cô làm những thứ này?
“Ừ!” Anh ta thế nhưng nằm xuống ngủ.
Vốn đang cho là sẽ hỏi tiếp, nhưng thế này khiến Hân Hân lấy làm khó hiểu, hoàn toàn không thể hiểu hành vi của anh ta.
Chẳng qua vẫn phải ngủ thôi, dù đã ngủ cả một ngày. Cô yên lặng đi tới phía sau rèm cửa sổ, nằm xuống. Ánh đèn tắt đi, cô nằm đó buồn bực hồi lâu vẫn không ngủ được. Nhưng lại không dám động, chỉ có thể lẳng lặng nằm.
Thật vất vả mới đến sáng ngày thứ hai, đại thống soái đang mặc quần áo đột nhiên dùng hai ngón tay thon dài xinh đẹp níu lấy càm của cô nâng lên.
Đối diện trực tiếp với gương mặt đang từ từ cúi xuống, Hân Hân lập tức cả kinh không dám động, ngay cả nháy mắt gì đó đều quên luôn. Mà đổi thành một ngón tay nhẹ nhàng lau một chút ở phía dưới mắt cô, cả người Hân Hân lạnh như băng, thiếu chút nữa bị hù dọa tè ra quần.
Muốn làm cái gì thế, muốn móc mắt của cô sao?
Vẻ nghiêm túc này thật đáng sợ, cô cảm giác mình sắp xong đời.
Nhưng đại thống soái lại thả lỏng cô ra, nói: “Xem ra người máy lau chùi không có quét dọn cẩn thận, Số 78, dưới mắt của cô dính màu.”
Dính màu? Dính màu!
Đúng vậy, hẳn là hai con mắt gấu mèo 0.0 mới đúng chứ?
Cô cúi đầu, mới vừa rồi thiếu chút nữa hiểu lầm vị này đại thống soái sẽ làm cái gì đối với mình. Có điều thật là đáng sợ, chân của cô đã có chút run lên rồi.
“Sau này số 78 sẽ chú ý, bây giờ có thể đi chuẩn bị bữa ăn sáng cho ngài không?” Đầu của cô cúi xuống, nhưng càm còn đang ở trong tay người ta, hơn nữa một ngón tay còn đang ma sát cổ phía dưới càm của cô, có loại cảm giác giống động vật nhỏ bị trêu chọc.
“Đi đi!” Đối phương thu hồi tay, xúc cảm không tệ, chất lượng da tốt hơn so với những người máy khác. Nhiệt độ cũng không lạnh như băng, xem ra có chức năng tự động điều tiết nhiệt độ khi tiếp xúc với người khác. Nhưng những chức năng này, không phải là thuộc về người máy bạn đời sao?
Cô vốn nên là người máy ăn uống đúng không?
Một ngày chuyện mà Đại thống soái muốn bận rộn nhiều lắm, cho nên cũng không đem loại chuyện nhỏ nhặt này để ở trong lòng.
Hân Hân