Sau khi Tư Thần rời đi thì Tần Phong từ từ tiến đến chỗ của nó và Bảo Nhi.
Lâm Tuệ vừa nhìn thấy cậu ta thì lật mặt hơn cả lật bánh tráng, vẻ mặt đanh đá chua ngoa lúc nãy được đắp thêm một lớp dịu dàng nhỏ nhẹ:- Anh Tần Phong cũng tới đây ăn sáng sao, hay là em ngồi chung với anh nhé.- Lâm Tuệ à, xin lỗi em nhé, hôm nay bạn cùng lớp ăn cùng với anh, hẹn em hôm khác nhé.
Vừa nói cậu ta vừa kéo Bảo Nhi ngồi xuống ghế- Lâm Tuệ ấm ức tột cùng nhưng vẫn cố nở nụ cười: Dạ được ạ, vậy để hôm khác.Vừa quay người bước đi, cô ta đã oán than với Diệp Diệp: hừ, cô ta là ai chứ, dám dành anh Tần Phong với mìnhDiệp Diệp quay lại nhìn bọn nó rồi nói với Lâm Tuệ:tôi nghe nói cậu ta còn được ngồi cùng bàn với Tần Phong đóLâm Tuệ bất ngờ kêu lên: cái gì? Cô ta dám.
Hãy đợi đấySau khi Lâm Tuệ và Diệp Diệp vừa rời khỏi thì Tần Phong thở phào nhẹ nhõm:- Cuối cùng thì Tào Tháo cũng đi rồi, may quá- Này Tần Thiếu gia, anh đang lấy tôi ra làm bia đỡ đạn đấy à?- Đâu