Lúc Bạch Tư Quân vác túi lớn túi nhỏ vào biệt thự Mai Vũ Sâm, vừa đúng chỉ còn một phút nữa là tới mười hai giờ rưỡi.
Nhà Mai Vũ Sâm vẫn được duy trì ở mức nhiệt rất cao, có lẽ đang mở điều hòa. Bạch Tư Quân để túi xuống huyền quan, cởi áo khoác, Mai Vũ Sâm khi này vẫn cứ dựa tường nhìn anh.
"Tôi còn tưởng cậu sẽ không tới." Mai Vũ Sâm đột nhiên lên tiếng.
Cởi áo khoác còn kéo theo cả tay áo bên trong, Bạch Tư Quân kéo góc ào chỉnh lại,... Anh không biểu tình gì trả lời: "Không phải anh bảo đói à."
Khóe môi Mai Vũ Sâm vểnh vểnh lên, thoạt trông tâm tình không tệ, nhưng lời nói ra lại rất muốn ăn đòn: "Cậu không xếp hàng ăn cừu nướng à?"
Cũng không biết là ai hại ha.
Bạch Tư Quân tức giận đem đồ vào, căn bếp chẳng mấy chốc tràn đầy nguyên liệu anh mới mua về. Anh nói: "Viết thế nào rồi?"
Mai Vũ Sâm theo tới nhà bếp, hắn ngồi xuống bàn ăn, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Hôm nay thể hiện trình độ đẳng cấp hơn?"
Mai Vũ Sâm hỏi vậy cũng không lạ gì, bởi hôm nay Bạch Tư Quân mua khoai tây, hành tây, bông cải xanh, thậm chí có cả một bịch tôm tươi.
Bạch Tư Quân vùi đầu làm, đáp: "Hôm nay ăn cái khác."
Anh sẽ không nói cho Mai Vũ Sâm biết, khi về nhà, anh có chủ ý tìm những món ăn đơn giản trừ cơm chiên, đáp án là cà ri.
Mai Vũ Sâm chống cằm ngồi bất động nhìn Bạch Tư Quân. Bạch Tư Quân hơi khó chịu khi cứ bị nhìn chằm chằm, anh càu mày nói: "Anh ra phòng khách chờ đi."
Mai Vũ Sâm bất động, Bạch Tư Quân cũng không nhúc nhích, hai người mắt to trừng mắt nhỏ. Cuối cùng vẫn là Mai Vũ Sâm thỏa hiệp trước, đôi mắt phượng khó chịu rũ xuống, chậm rãi đi tới phòng khách.
Hôm nay Mai Vũ Sâm mặc một chiếc quần cộc đến đầu gối, lộ ra phần bắp chân thon dài trắng nõn.
Chân Mai Vũ Sâm còn muốn nhỏ hơn cả Lương Như, lại có cả đường nét cơ bắp rắn chắc.
Hắn quay lưng đi về phía sofa đơn, nhưng hôm nay hắn nằm hẳn lên sofa, vì thế chỉ có thể gác chân lên tay vịn, phần chân để trần cứ thoắt ẩn thoắt hiện nơi tầm mắt Bạch Tư Quân.
Lần đầu tiên trong đời Bạch Tư Quân biết được, hóa ra mắt cá chân của đàn ông cũng có thể đẹp như thế.
Đôi chân đang đung đưa đột nhiên dừng lại.
"Cậu nhìn gì?" Ở một đầu khác của sofa, Mai Vũ Sâm hỏi.
"Không có gì." Bạch Tư Quân thu ánh nhìn lại.
Người này được, bảo ra phòng khách ngồi mà vẫn cứ nhìn bên này.
Bạch Tư Quân bất đắc dĩ mở vòi nước, bắt đầu vo gạo rửa rau.
Trong công thức làm cà ri nói phải cắt mọi nguyên liệu thành miếng nhỏ, mà Bạch Tư Quân không ngờ thái rau củ lại là việc đáng ghét đến vậy.
Không tính bông cải xanh bẻ tay được, xắt thành tây khiến mắt cậu mở không nổi, khoai tây cũng cứ dính chặt làm hoài không xong.
Hơn nữa khoai tây còn có dạng khối cầu, rất khó kiểm soát.
Bạch Tư Quân gọt vỏ đến phát phiền, sơ hở một chút đã tự làm ngón tay giữa mình bị thương.
Máu chảy ra từ miệng vết thương, anh vội thả dao xuống, nhìn khắp nơi tìm khăn giấy.
"Cắt trúng tay phải không?" Mai Vũ Sâm phi tới nhà bếp rất nhanh, "Để tôi xem."
"Không việc gì, kiếm giúp tôi miếng băng cá nhân đi." Bạch Tư Quân nghĩ thầm để lần sau mua thêm hộp khăn giấy. Vết thương để hở lâu, máu chảy ra cũng càng nhiều, thấy máu sắp nhỏ xuống đất, anh vội để lên môi mút vào.
Mai Vũ Sâm cứ đứng một chỗ không động đậy, hai mắt nhìn chằm chằm Bạch Tư Quân.
Miệng mắc ngậm ngón tay, Bạch Tư Quân chỉ có thể ra hiệu bằng mắt: Anh còn đứng ở đây làm gì?
Yết hầu Mai Vũ Sâm hơi chuyển động, hắn quay người: "Cậu chờ ở đây."
Mai Vũ Sâm lên tầng cầm một miếng băng cá nhân xuống, xé giấy gói ra: "Quá hạn sử dụng một năm."
Bạch Tư Quân: "..."
Giờ không phải lúc để soi mói, anh không nói gì bỏ ngón tay khỏi miệng, chìa đến trước mặt Mai Vũ Sâm, để hắn dán cái băng quá hạn kia vào vết thương.
Không ngờ Mai Vũ Sâm nói thêm: "Cứ dán vậy trước đã, để tôi ra ngoài mua cái mới."
Nói xong, Mai Vũ Sâm lên tầng thay quần áo dày, Bạch Tư Quân đột nhiên cảm thấy bị cắt một phát thế này cũng đáng đấy, chí ít cũng phá được lệ bắt Mai Vũ Sâm ra ngoài.
Lúc Mai Vũ Sâm về nhà, Bạch Tư Quân đã nấu cà ri xong xuôi.
Cà ri không quá mặn cũng không quá nhạt, Bạch Tư Quân phải thừa nhận viên nấu cà ri quả là thứ thần kỳ, một đống nguyên liệu loạn cào cào trong nồi chỉ cần thảy một viên nấu cà ri vào là đã thành mỹ vị, quá tiện lợi.
Mai Vũ Sâm cũng có vẻ hài lòng, ăn xong còn ngậm thìa nói: "Tay nghề tiến bộ rồi."
Nghe là biết ngay, chỉ có người không biết sự vi diệu của viên nấu cà ri mới nói thế.
Nhưng Bạch Tư Quân cũng không phản bác gì, anh không có công lao thì cũng có khổ lao chứ bộ, tự thấy xứng đáng nhận lời khen của Mai Vũ Sâm.
Hai dĩa cơm cà ri được ăn hết sạch sành sanh, Bạch Tư Quân ngồi phịch trên ghế nghỉ chưa tới một phút, đột nhiên nhớ ra vấn đề đau đầu trước mắt. Anh quay đầu nhìn, có nguyên cả đống hỗn độn đang chờ anh dọn dẹp.
Mai Vũ Sâm cũng đưa mắt theo Bạch Tư Quân, nhìn thấy hiện trường hậu nấu nướng cực kỳ khủng bố kia rất rõ ràng.
Bạch Tư Quân chợt nảy ra chút hy vọng nhỏ nhoi, tay anh bị thương, không chừng Mai Vũ Sâm sẽ tốt bụng đi rửa chén.
Nhưng quả nhiên, anh hơi bị ngây thơ quá rồi.
Anh thấy Mai Vũ Sâm hơi nhướn mày, nói với giọng điệu khá là đắc ý: "Đúng rồi, tôi mới lắp thêm một cái máy rửa chén giúp cậu."
Mai Vũ Sâm hất cằm lên, ánh mắt nhìn về góc bếp, Bạch Tư Quân cũng nhìn theo, lúc này mới phát hiện ra một phần tủ đựng chén bát đã bị gỡ xuống, biến thành một cửa tủ kim loại.
Tốt lắm, máy rửa bát nữa ha, bớt không ít phiền.
Bạch Tư Quân hít sâu một hơi, lần thứ hai bị tra tấn đến không còn đường nào khác.
Cái gì gọi là "giúp cậu" lắp máy rửa chén?
Anh không hiểu kiểu gì biến thành nhân viên thêm nước ở công ty còn chưa nói, tại sao tới đây đốc thúc tác giả sáng tác cũng ra thêm cái chức nấu cơm rửa chén nữa vậy?
Triệu Lâm nói tác giả và biên tập viên bình đẳng.
Anh đây thấy nó là điều vô nghĩa, tất cả đều vô