Sau khi vào trong nhà, Mai Vũ Sâm lên thẳng tầng hai. Bạch Tư Quân tự giác đuổi theo.
Hai người không biết nói chuyện với nhau thế nào, tâm trí Bạch Tư Quân bất giác trôi về nơi khác.
Nếu đi chung với Lương Như hoặc những đồng nghiệp khác, dù chỉ im lặng chừng nửa phút Bạch Tư Quân cũng đã thấy lúng túng vô cùng. Anh sẽ tìm trăm phương ngàn kế kiếm đề tài kéo không khi lên, nhưng thực sự thì anh cũng không rành khoản này lắm.
Nhưng khi ở cùng Mai Vũ Sâm, anh không cần làm vậy. Mai Vũ Sâm không phải kiểu người sẽ tìm anh tán gẫu, anh cũng thế. Sự trầm mặc giữa hai người giống như một kiểu ăn ý, khiến lòng người dễ chịu hơn không ít.
Mai Vũ Sâm cũng không đi mua sắm giống phụ nữ, nghĩa là không dừng ở một chỗ rất lâu mà sẽ tùy tiện coi một lượt, không thấy hứng thú sẽ đi sang chỗ khác; cho dù thấy hứng thú cũng nhìn nhiều lắm là hai lần, không mua sẽ nhất định không thử.
Bạch Tư Quân hiếm khi không cảm thấy mua sắm là cực hình như bây giờ. Bước đi của Mai Vũ Sâm rất đồng đều với anh, hai người cứ như tùy ý tản bộ cùng nhau vậy.
Thế nhưng vẫn có chuyện khiến Bạch Tư Quân thấy không mấy dễ chịu, đó là dọc đường có rất nhiều nữ sinh nhìn chằm chằm anh và Mai Vũ Sâm.
Lúc anh đi một mình, thỉnh thoảng cũng sẽ có nữ sinh nhìn anh hai ba lượt, nhưng hoàn toàn chưa từng có ai nhìn thẳng thừng đến vậy.
Ban đầu anh còn tưởng mấy người này nhìn Mai Vũ Sâm, đến anh là đàn ông đây còn thấy hắn rất ưa nhìn cơ mà. Nhưng rồi đi tới đi lui một hồi, anh phát hiện ra những nữ sinh này là đang nhìn hai người bọn họ.
Có lẽ mấy người họ đang so sánh?
Bạch Tư Quân nhàm chán nghĩ. Xương quai hàm của anh góc cạnh hơn Mai Vũ Sâm, nhìn tổng thể anh đây lại càng sáng sủa hơn, nhưng đôi mắt Mai Vũ Sâm lại hoàn toàn nghiền nát anh, môi của hắn cũng đẹp hơn. Không biết nữ sinh sẽ thích loại hình nào hơn?
Hẳn là anh rồi, dù sao anh còn trẻ, tràn đầy sức sống hơn.
Nghĩ tới đây, Bạch Tư Quân nhịn không được khẽ cười một tiếng, tầm mắt Mai Vũ Sâm lập tức lia về phía anh: "Đang cười gì vậy?"
Bạch Tư Quân vội vã thu nụ cười lại: "Không có gì."
Dạo hết một vòng trung tâm thương mại cũng đã đến giờ cơm, thế nên hai người giải quyết bữa tối ngay tại đây luôn.
Khi ra về, màn đêm đã bao trùm toàn thành phố, bốn bề đã không còn ầm ĩ đinh tai như trong nội thành nữa, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng giày ma sát với mặt đường trải nhựa.
Bạch Tư Quân hít vào một thơi thật sâu, ở trong trung tâm thương mại quá lâu nên có hơi ngột ngạt, bên ngoài ấm áp vừa phải.
Mai Vũ Sâm không quay đầu đi về một hướng, Bạch Tư Quân vội vàng kéo tay hắn lại: "Anh đi đâu thế?"
Mai Vũ Sâm khó hiểu nhìn anh: "Về nhà."
Bạch Tư Quân khổ sở nín cười, chỉ tay về phía ngược lại: "Nhà ở bên này mà."
Trong giây lát đó, Bạch Tư Quân nhạy bén nhìn thấy vạt ửng đỏ thiếu tự nhiên thoắt hiện trên gương mặt Mai Vũ Sâm.
Tự nhiên anh thấy có hơi đáng yêu thế nhỉ.
Mai Vũ Sâm đổi hướng, giả vờ bước về tiếp như chưa có chuyện gì xảy ra. Bạch Tư Quân bất chợt nảy lên ý đồ xấu, lại kéo Mai Vũ Sâm, nói: "Tôi nhớ lộn, bên này mới đúng."
Anh chỉ tay đại về hướng nào đó.
Mai Vũ Sâm lập tức đi về phía Bạch Tư Quân vừa chỉ, lần anh nhịn không nổi, ôm bụng cười ha ha thành tiếng: "Tôi lừa anh đó, ở đằng kia kìa."
Giây sau, Mai Vũ Sâm đột ngột kẹp cổ Bạch Tư Quân, kéo sát anh lại rồi ghé vào tai anh thì thầm: "Ngứa đòn đúng không?"
Hơi thở ấm áp khiến Bạch Tư Quân phải thôi cười ngay lập tức.
Mai Vũ Sâm thoạt trông có vẻ yếu đuổi mỏng manh, nhưng sức hắn thực chất lại lớn đến đáng kinh ngạc. Nhớ lần họp thường niên ba năm trước, anh đã từng nhìn thấy Mai Vũ Sâm mặc áo len cổ lọ màu đen bó sát người, cơ bắp trên cánh tay hắn hiện ra rất rõ ràng, phía trên cũng có cơ ngực vuông vức đẹp mắt.
Khẳng định chắc chắn rằng Mai Vũ Sâm có tập thể hình, có lẽ chỉ là mấy năm rồi không tập tành thường xuyên nữa, gầy đi nhiều, nhưng sức mạnh thì vẫn có.
Một tay Bạch Tư Quân xách đồ mua ban chiều, tay còn lại hoảng loạn đẩy ngực Mai Vũ Sâm ra, Mai Vũ Sâm cũng chủ động buông lỏng anh.
"Tôi giỡn thôi mà." Bạch Tư Quân gãi gãi má.
"Tôi biết." Mai Vũ Sâm đáp, "Tôi không hề giận."
Vậy thì tốt.
Bạch Tư Quân thở phào nhẹ nhõm, sau đó vẫn cứ cảm thấy buồn cười thế nào. Hóa ra