Bạch Tư Quân lấy được phương thức liên lạc và địa chỉ của Mai Vũ Sâm từ chỗ chủ biên. Nhưng nếu điện thoại của Mai Vũ Sâm thật sự chỉ là đồ trang trí, anh vẫn nên tìm đến tận cửa thì hơn.
Trước khi lên đường, Bạch Tư Quân mua một miếng bánh ngọt ở tiệm bánh dưới tầng tòa soạn. Anh không biết Mai Vũ Sâm thích gì, nhưng cũng không thể tới cửa tay không, bởi dù cho Mai Vũ Sâm không thích ăn bánh ngọt thì ít ra cũng sẽ không cảm thấy anh thiếu lễ độ.
Biệt thự của Mai Vũ Sâm ở vùng ngoại thành, mất khoảng hai giờ đồng hồ để đi tàu điện ngầm từ trung tâm thành phố.
Trên tàu điện ngầm, Bạch Tư Quân đọc lại tác phẩm giúp Mai Vũ Sâm nhận được giải thưởng Tinh Mộc kia, bởi vì đọc quá tập trung, anh suýt nữa lỡ trạm.
Mai Vũ Sâm đúng là tài hoa, văn chương của hắn tựa như có sức mạnh đầu độc lòng người, không đọc đến cuối cùng, bạn mãi mãi cũng không biết được hắn muốn biểu đạt điều gì. Rồi đến khi xem hết những chữ cuối cùng, bạn sẽ muốn quay lại đọc phần mở đầu ngay lập tức, sau đó sẽ bị cảm giác bừng tỉnh làm cho kinh ngạc sợ hãi đến mức ngứa ngáy trong lòng.
Nếu để Bạch Tư Quân tổng kết, anh đánh giá Mai Vũ Sâm là bậc thầy trong việc thể hiện tình dục và tình yêu thông qua ngôn từ. Tác phẩm của hắn luôn gắn liền với hai mạch chủ đề bất biến này, nhưng lại luôn có thể sáng tạo ra những ý tưởng mới mẻ. Tác phẩm ra mắt của hắn viết về những điều cấm kỵ của tuổi vị thành niên, nếu như hắn viết ra tác phẩm như thế vào thời đại này chắc chắn sẽ không thể xuất bản, nhưng cho đến hiện nay, tác phẩm này vẫn được rất nhiều người tôn thờ là một thần tác.
Trong lúc tìm kiếm biển số nhà trong khu biệt thự rộng lớn, trong đầu Bạch Tư Quân lại hiện lên mấy lời chủ biên bàn giao.
Tác giả không dựa vào độ nổi tiếng để câu cơm, mà phải dựa vào tác phẩm. Ba năm đã là kỳ hạn cuối cùng rồi, nếu như Mai Vũ Sâm vẫn không thể cho ra mắt tác phẩm mới, vậy thì Hồng Đồ Culture chỉ có thể từ bỏ hắn.
Bạch Tư Quân biết công ty đã trả một nửa số tiền nhuận bút cho Mai Vũ Sâm, nếu lần này phải dính tới chuyện kiện cáo, chắc chắn phía Mai Vũ Sâm sẽ phải chịu không ít ảnh hưởng tiêu cực.
Biệt thự A – 111 vô tình xuất hiện trước mặt, Bạch Tư Quân nhìn tổ hợp chữ và số làm bằng đồng trước mắt, cứ cảm thấy biển số nhà này dường như cũng mang theo nét thiên tài khó kìm chế được.
Bạch Tư Quân bấm chuông cửa, ngẩng đầu lên nhìn xung quanh theo bản năng. Trong nháy mắt đó, anh nhìn thấy rèm cửa màu trắng ở cửa sổ tầng hai chuyền động, có một bóng người mơ hồ xuất hiện ở sau cửa kính thủy tinh.
Bóng hình này biến mất rất nhanh chóng, Bạch Tư Quân không nhìn thấy quá rõ ràng, nhưng vừa đủ để anh may mắn biết có người trong biệt thự.
Bạch Tư Quân đứng chờ mười phút, trong mười phút này anh đã tự giới thiệu bản thân không biết bao nhiêu lần, nhưng cửa lớn vẫn không có dấu hiệu sẽ mở ra.
Anh do dự bấm chuông cửa thêm một lần, lần này rèm cửa trên cửa sổ tầng hai không chuyển động nữa.
Gió đầu xuân vẫn còn mang theo hơi thở của ngày đông lạnh giá, Bạch Tư Quân kéo khăn quàng cổ cao lên một chút, tiếp tục kiên trì chờ thêm mười phút nữa.
Lúc này, anh cơ bản xác định được người trong nhà không có ý muốn mở cửa.
Bạch Tư Quân tự giễu, có lẽ đây chính là xuất trận chưa đánh đã chết trong truyền thuyết. Nhưng dù gì anh cũng đã mất hai tiếng ngồi tàu tới đây, đương nhiên không thể dễ dàng quay đầu như thế được.
Anh bấm chuông cửa một lần nữa, lại chờ thêm một lúc.
Hai tai anh gần như đã bị gió lạnh thổi đến mức không còn cảm giác, hai chân cũng hơi tê tê. Mà lần này không lâu lắm sau đó, bên trong chuông cửa phát ra một âm thanh hờ hững: "Ai."
Bạch Tư Quân kéo khăn quàng cổ xuống, tới gần chuông cửa: "Xin chào, tôi là biên tập viên mới nhậm chức của Mai Vũ Sâm, tên là Bạch Tư Quân. Xin hỏi Mai Vũ Sâm có ở nhà không?"
"Không."
Trò chuyện kết thúc.
Bạch Tư Quân hơi ngỡ ngàng, lại nhanh chóng bấm chuông cửa, anh biết người nọ vẫn chưa đi xa, bây giờ là thời cơ tốt nhất để bấm chuông lần nữa.
Quả nhiên, lần này nói chuyện được rất nhanh, Bạch Tư Quân vội vàng nói: "Tôi có mang bánh ngọt cho anh ấy, có thể phiền anh giao cho anh ấy được không?"
Nói xong, Bạch Tư Quân lùi về sau một bước, giơ một túi giấy màu hồng lên.
Anh nhìn thấy hình ảnh của mình trên màn hình, hai má bị đông cứng đỏ bừng lên, đôi môi cũng hơi run rẩy.
Cạch, cửa mở.
Bạch Tư Quân còn chưa kịp thả lỏng, như sợ cửa bị gió thổi bay nên tốc độ chui vào trong sân.
Trong sân trồng một vài cây cảnh, nhưng không biết vì tiết trời đông giá rét hay vì chủ nhân ít chăm sóc nên thoạt trông hơi tiêu điều.
Bạch Tư Quân chỉ liếc nhìn một chốc, vội kéo cửa nhà đang khép hờ ra.
Ngay sau cửa là huyền quan, bên tay phải là một phòng khách rộng rãi, bên rìa phòng khách có một cửa sổ kiểu Pháp rất lớn, ngoài cửa sổ tràn ngập ánh sáng. Vì đưa lưng về phía cửa sổ nên dáng hình người đàn ông nọ không rõ ràng lắm.
Huyền quan (玄关): là một thuật ngữ phong thủy chỉ khoảng không gian giữa cửa chính và phòng khách. Khu vực này có tác dụng giảm trừ những xung đột từ bên ngoài vào và bảo vệ nguồn sinh khí trong nhà.
Người kia nói: "Để đồ ở huyền quan là được rồi."
Nói xong, người kia quay người đi về phía bên phải huyền quan.
Bạch Tư Quân vội vã cởi giày, đặt bánh lên trên tủ giày, không kịp xỏ dép đã đuổi theo người phía trước, kéo cổ tay người đàn ông đang muốn lên tầng kia lại.
Tia sáng ngoài cửa sổ không thể chiếu đến tận huyền quan, trong khoảng không gian mù mịt, bóng tối ôm trọn lấy bóng lưng cao gầy nọ. Bạch Tư Quân bỗng cảm thấy khiếp đảm trong nháy mắt, nhưng vẫn tăng lực trên tay.
Anh biết làm vậy rất không phải phép, cũng biết tim mình đang đập rất nhanh, nhưng anh càng không muốn phải trở về tay trắng.
"Anh là Mai Vũ Sâm phải không?" Bạch Tư Quân hỏi.
Kỳ thực anh không dám chắc, nhưng anh hy vọng như vậy.
Người đàn ông nọ hơi di chuyển cổ tay đang bị nắm chặt của mình, Bạch Tư Quân vội vã thu tay về.
"Phải thì làm sao?"
Mai Vũ Sâm quay lại, khoanh hai tay trước ngực, người dựa vào tường, nhìn Bạch Tư Quân với con mắt trịch thượng.
Bạch Tư Quân nuốt một nước bọt, chợt phát hiện phòng này mở hệ thống sưởi vừa đủ, quần áo dày khiến anh ngộp đến mức hơi choáng váng.
Anh liếm đôi môi khô khốc của mình, nói: "Tôi muốn gặp mặt làm quen anh một chút."
Giọng điệu của Bạch Tư Quân như đang thăm dò mấy bạn trẻ trong mẫu giáo, anh cảm thấy mình phải hung hăng thêm nữa cơ. Ít nhiều gì Mai Vũ Sâm cũng vừa mặt dày nói mình không có ở nhà, nói dối không chớp mắt như vậy cũng phải biết cắn rứt lương tâm đi chớ.
Mai Vũ Sâm phát ra một tiếng thở nhỏ, Bạch Tư Quân biết hắn vừa cười mỉa một cái.
"Bạch Tư Quân đúng không? Vừa nãy cậu tự giới thiệu rồi."
"Thôi không tính," Kiểu gì Bạch Tư Quân cũng không muốn đề tài bị chấm dứt tại đây, "Tôi thấy chung ta cần đi sâu vào trao đổi một chút."
Mai Vũ Sâm trầm mặc trong giây lát, trong giọng nói cũng có thêm phần nghiền ngẫm: "Sâu, đi vào?"
Bạch Tư Quân không rõ Mai Vũ Sâm lại cường điệu mấy hai từ này làm gì, anh gật đầu một cái: "Đúng thế."
Trong không gian tối tăm, Bạch Tư Quân không thể thấy rõ biểu cảm